Thật ra Lục Thượng Hàn biết rất rõ,dù bản thân hắn rất nhiều tiền,Lục gia rất là hào phú, nhưng gia thế của Đan Nghi cũng không tồi, Đan gia là châu bảo thế gia, còn Đan Nghi lại là người thừa kế duy nhất... thế nên căn bản là không cần phải đề cập đến chuyện bao nuôi ở đây....
Cô vợ nhỏ của hắn, hắn muốn bao nuôi thì tạm thời cũng chưa đến lượt...
Nghĩ vậy, Lục Thượng Hàn không khỏi lắc lắc đầu bật cười...
- Căn hộ đó bán được rồi sao?
Đan Nghi có vẻ rất vui:
- Em còn đang sợ không biết bao giờ mới bán nổi cơ. Em còn nghe nói, Đường Sa Sa hình như định mang căn hộ đó của em đi thế chấp,nhưng đã bị người của ngân hàng tống cổ ra ngoài.
Lục Thượng Hàn nghe đến tên Đường Sa Sa, thần sắc trở lên lạnh lùng khó tả...
Lúc trước ả ta đối xử với Đan Nghi như vậy thật là quá đáng.
Thấy hắn có vẻ không vui, Đan Nghi cũng đoán ra, cười nói với hắn:
- Thôi mà, Đường Sa Sa có thế nào thì sớm đã không còn có thể gây ảnh hưởng gì cho em nữa cả, ở quê nhà, cô ta sớm đã thân bại danh liệt, còn ở đây, em không tin cô ta còn có thể làm ra trò gì nữa đâu.
- Uh!
Lục Thượng Hàn gật đầu tán đồng.
- Ánh sáng đom đóm sao đọ nổi với hào quang của mặt trăng, mặt trời. Nhưng ả với Bạch Văn Bình đều là những kẻ hèn hạ nên chỉ sợ chúng nghĩ ra mưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110423/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.