Đường Sa Sa vẫn cố cãi:
- Không phải! Vệt máu ấy chẳng qua là bị bắn từ ngoài vào mà thôi!
- Sao thế được chứ? Khi nãy Đan Nghi lôi ngăn kéo ra, ngăn kéo hở có chút ít thôi,sao mà máu bắn vào như vậy được?
- Nếu như Đan Nghi đã cất gọn đồ trong ngăn kéo rồi thì hiển nhiên là sẽ không gây hại cho ai cả. Có người bị kẹp phải thì cũng chả thể trách Đan Nghi được!
- Tớ....tớ...
Đường Sa Sa sao đủ sức để nói lại với đông người như vậy, ấp a ấp ủng nói chẳng thành câu...
- Đường Sa Sa sao cậu lại đi lục ngăn kéo bàn Đan Nghi chứ?
- Không phải là muốn trộm đồ gì của Đan Nghi đấy chứ?
Mọi người xung quanh thích xem náo nhiệt nên càng thổi gió cho lửa bùng to... họ bắt đầu đồn đoán...
Đến đây thầy giáo cũng coi như hiểu rõ mọi chuyện rồi...
- Thì ra chỉ là việc xảy ra ngoài ý muốn, vậy cũng không thể trách ai được. Vậy thì, Sa Sa em về chỗ ngồi đi..
- Thưa thầy, em thật không có lấy đồ của Đan Nghi trong ngăn kéo...
Ả vẫn ngoan cố...
- Cũng có thể là do em nhớ nhầm, định mượn vở của Đan Nghi nên mở ngăn kéo ra nên mới bị thương vậy.
Giờ đây Đường Sa Sa có cố giải thích thế nào thì cũng là vô ích, mọi người đều nhìn ả với ánh mắt khác lạ...
Thầy giáo nhìn Đan Nghi, hỏi đầy quan tâm:
- Đan Nghi, em không bị mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110357/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.