Phạn Phạn lấy mấy khối chocolate trong túi Phó Cảnh Hi ra, chạm phải ánh mắt của An Cửu liền ra dấu :” Mama, con không ăn, con chỉ xem một chút.”
Năm năm qua, Phó Cảnh Hi đã tạo thành thói quen nhét mấy khối kẹo hoặc là chocolate trong túi, hơn nữa mỗi lần đều không giống nhau.
"Bây giờ nhìn xong rồi, để về chỗ cũ đi." Thái độ An Cửu hoàn toàn không lay chuyển, đứa nhỏ này, nếu có đồ ăn ngon ở trên tay mà không lén lút ăn vụng thì cô đã chẳng phải chú ý đến nó thế này.
Động tác chậm chạp, Phạn Phạn lưu luyến không rời trả về, sau đó đá đá bắp chân, đầu chôn vào hõm vai Phó Cảnh Hi , im lặng không lên tiếng, đồ ăn đã ở trước mặt, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, thật quá bi thương a~~~/(ㄒoㄒ)/~~
Phó Cảnh Hi lặng lẽ nói nhỏ mấy câu bên tai Phạn Phạn, khuôn mặt như đưa đám của đứa nhỏ lập tức trở thành hư không, con bé vui vẻ hôn lên mặt anh một cái :” Thích nhất anh Cảnh Hi~~~”
An Cửu đã quá quen thuộc với cảnh tượng này, ngược lại không nói thêm gì, nhưng phùng uyển đứng một bên thấy vậy, nháy mắt xệ mặt xuống, sắc mặt thật khó coi, bà hít sâu một hơi mới có thể miễn cưỡng khôi phục lại thái độ, không nói hai lời đi vào phòng, chốc lát sau kéo Phó Hoa Sênh ra.
"An Cửu a, để Sanh Sanh tiễn các con đi!”
Phó Hoa Sênh lảo đảo bị bắt ra ngoài, thật vất vả mới đứng vững thân thể, ngay sau đó liền bị Phùng Uyển bấm một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-cam-thu-khong-dang-tin/1265888/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.