Phó Thần Thương dĩ nhiên thực sự tức giận, có lúc anh mất đi ý thức, nếu không vậy thì cô cũng không rơi xuống giường.
Nghe được câu trả lời của anh, An Cửu cho anh một ánh mắt “Anh đừng cho là đứa trẻ ba tuổi mà lừa gạt.”
Phó Thần Thương không thể chịu được ánh mắt hoài nghi của cô, “Nếu không tin, anh không ngại kể lại tội danh mình.”
An Cửu lui về sau hai bước, thật sự không có chuyện gì xảy ra? Cô có chút dao động…..
“Có làm hay không, chính em cũng không có cảm giác? Thua.”
An Cửu lầm bầm, “Người nào nhớ cảm giác gì đâu….”
Phó Thần Thương nhạy bén nghe được câu nói của cô, hơn nữa còn đặc biệt phân tích ra hai tầng ý tứ.
Trong năm năm này, cô cũng không cùng ai làm chuyện yêu đương.
Mặt khác, thật đúng đã hoàn toàn quên mất, xem ra trước kia đối với cô thật sự quá dịu dàng….
“Vậy tại sao anh không mặc quần áo? Tại sao lại đợi cả đêm ở đây?” An Cửu lại hỏi.
“Bị em nôn đầy cả người.” Phó Thần Thương nhìn cô, mặc dù ánh mắt nhìn ngu ngốc giống nhau, nhưng giọng nói đã nhu hòa rất nhiều.
Vốn còn muốn phản bác, sao không tìm người đến đây đưa cho anh bộ quần áo? Nghĩ lại, tình hình này, chính cô còn hiểu lầm chứ nói gì người khác.
Nghĩ đến đây, An Cửu không nói, coi như là tin anh. Nhưng ánh mắt nhìn anh vẫn kì quái, một giây trước vẫn còn lạnh như băng giống như người nào thiếu tiền anh, chớp mắt một cái thái độ đã hòa hoãn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-cam-thu-khong-dang-tin/1265856/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.