Tô Thư Nghi đã nhìn thấy dây chuyền này rất nhiều lần rồi. Lần nào Cố Mặc Ngôn cũng đều cầm nó trong tay như bảo vệ châu báu vậy, thần thần nhìn sợi dây chuyền này như mất đi linh hồn.
Lời tới bên miệng Tô Thư Nghi đột nhiên nuốt trở lại, chỉ lặng lẽ nhìn Cố Mặc Ngôn.
Dưới ánh trăng, lúc này sắc mặt của Cố Mặc Ngôn với anh lúc bình thường như hai người khác nhau.
Mang theo đôi chút vừa hoài niệm vừa quyến luyến, còn xen lẫn với cảm xúc dường như là tiếc nuối và bất lực.
Không biết vì sao, lồng ngực của Tô Thư Nghi như có một con nhím đang lăn lộn, cảm xúc ngổn ngang hết cả.
Lúc này có vẻ Cố Mặc Ngôn đã nhận ra Tô Thư Nghi tới gần, bèn ngoảnh đầu lại.
“Em tắm xong rồi à?” Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt của anh đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường ngày, dây chuyền cũng đặt vào trong lòng bàn tay.
“Ừm.” Tô Thư Nghi dùng tốc độ nhanh nhất để bản thân bình tĩnh lại: “Anh đi tắm đi.”
“Được.”
Cố Mặc Ngôn đáp, sau đó đi về phòng.
Anh cũng không vội đi tới phòng tắm ngay mà lại tới bàn sách ở bên cạnh, cẩn thật đặt dây chuyền vào ngăn kéo đầu tiên, sau đó mới cầm khăn tắm đi vào phòng tắm.
Tô Thư Nghi ở lại trong phòng, nghe thấy phòng tắm vang lên tiếng tí tách, ánh mắt lại không kìm được mà dừng lại trên bàn sách.
Cô không kìm được mà thấy hơi tò mò.
Rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-bac-ty-la-chu-no/2755854/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.