Chương trước
Chương sau
Từ khi Cố Gia Huy nhậm chức tới nay, người trước kia vẫn luôn thích tăng ca như Tô Thư Nghi mỗi ngày đều đúng giờ rời khỏi văn phòng, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Sau khi ngồi xe quay về biệt thự, ngả người trên sô pha mềm mại, Tô Thư Nghi mới phát hiện bệnh cảm của mình vẫn chưa khỏi hết, cơ bắp toàn thân đều vô cùng đau mỏi.

Cho đến khi nghe được tiếng động có người tới gần, Tô Thư Nghi mới cuống quít bật dậy thì nhìn thấy xe lăn của Cố Mặc Ngôn dừng ở bên cạnh cô.

Không giống với ngày thường đều mặc áo sơ mi trắng dài tay, hôm nay Cố Mặc Ngôn ở nhà mặc một chiếc áo dệt kim màu xám giản dị, phác họa dáng người tam giác ngược hoàn mỹ của anh.

“Hôm nay về sớm vậy?” Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn vào giờ này khiến cô có chút kinh ngạc.

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi.

Sắc mặt của cô vẫn hơi tái nhợt, hơn nữa hốc mắt còn đỏ hồng, rõ ràng là ban ngày đã khóc.

“Ừm.” Sắc mặt của Cố Mặc Ngôn vẫn thản nhiên như trước: “Cơm đã chuẩn bị xong rồi, ăn cơm thôi.”



Tô Thư Nghi đi vào trong phòng ăn, nhìn thấy thức ăn xanh rờn ở trên bàn, hơi sửng sốt.

Cả một bàn lại chủ yếu đều một màu xanh của rau, còn có không ít món ăn nấu với thuốc nữa.

Tuy rằng ở cùng nhau không lâu, nhưng Tô Thư Nghi cũng nhìn ra được Cố Mặc Ngôn thích ăn cay, sao hôm nay lại ăn thanh đạm thế này?

Tô Thư Nghi nghi hoặc ngồi vào bàn ăn, Cố Mặc Ngôn đã múc một chén canh gà, đặt ở trước mặt cô: “Làm ấm cơ thể.”

Tô Thư Nghi ngẩn ra.

Chẳng lẽ bàn thức ăn này, là bởi vì cô bị cảm cúm nên mới đặc biệt làm riêng sao?

Tô Thư Nghi đột nhiên không nói ra được đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy trái tim mệt mỏi vốn lạnh như băng, giống như thoáng chốc được ngâm vào nước ấm, ấm áp trở lại từng chút một.

Hóa ra, có người quan tâm đến cảm giác của mình lại hạnh phúc như vậy.

“Đang suy nghĩ cái gì thế?” Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe của Cố Mặc Ngôn.

Tô Thư Nghi lúc này mới hoàn hồn lại, vội vàng nhếch khóe miệng: “Không có gì. “

Đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô bổ sung thêm một câu: “Đúng rồi, tối mai tôi phải đi ăn tối với ba tôi, không cần chuẩn bị bữa tối cho tôi đâu.”

“Ừm.” Cố Mặc Ngôn đáp một tiếng, khựng lại một chút rồi nói: “Khi nào rảnh tôi cũng sẽ đến thăm hỏi ba mẹ vợ một chuyến.”

Tô Thư Nghi sửng sốt, buột miệng nói: “Không cần đâu.”

Cố Mặc Ngôn hơi nhướng mày.

Lúc này Tô Thư Nghi mới ý thức được phản ứng của bản thân có vẻ không ổn, lúng túng nói: “Ba mẹ tôi... tình cảm không tốt lắm… Sức khỏe của mẹ tôi cũng không được ổn… Cho nên…”

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi trước mắt có chút bối rối, khóe miệng khẽ nhếch lên không dễ nhận thấy.

Tô Thư Nghi không biết rằng anh đã điều tra hết về hoàn cảnh gia đình cô từ lâu rồi.

“Vậy sao?” Nhưng anh cũng không vạch trần, sắc mặt vẫn lạnh nhạt: “Nhưng nếu có thời gian thì tôi muốn đưa em về gặp người nhà của tôi. “

Tô Thư Nghi hơi sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên Cố Mặc Ngôn nhắc tới gia đình của anh với cô.

“Thăm hỏi ba mẹ anh sao?” Tô Thư Nghi thăm dò thật cẩn thận.

“Ba mẹ tôi đã mất rồi.”

Tô Thư Nghi hơi xấu hổ: “Xin lỗi anh.”

“Không sao.” Sắc mặt Cố Mặc Ngôn không hề dao động: “Khi nào rảnh rỗi tôi sẽ đưa em đến thăm ông nội tôi, còn có anh cả tôi nữa. Mà trùng hợp là con trai của anh trai tôi cũng sắp kết hôn rồi. “

Lại kết hôn à?

Tô Thư Nghi cười khổ.

Gần đây là ngày hoàng đạo may mắn gì mà tất cả mọi người đều vội vàng kết hôn vậy?

“Ừm, được.”

Nếu cô và Cố Mặc Ngôn là vợ chồng thì gặp người nhà đối phương cũng là chuyện trong lễ nghĩa thôi, Tô Thư Nghi cũng không từ chối.

Ngày hôm sau, Tô Thư Nghi nhịn cho đến khi tan tầm, sau đó vội bắt xe đến biệt thự nhà họ Lâm.

Vừa xuống xe, cô đã nhìn thấy một cô gái mặc váy liền thân màu vàng tươi, vui mừng hớn hở đang chạy về phía cô.

“Chị ơi! Cuối cùng chị cũng đến rồi! “Cô gái ôm lấy cánh tay Tô Thư Nghi, cười đến là ngọt ngào, thân mật mở lời bảo: “Mau vào trong thôi, người ta muốn giới thiệu chồng sắp cưới với chị. “

Tô Thư Nghi nhìn Lâm Bảo Châu xinh đẹp động lòng người bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Cậu chủ nhỏ nhà họ Cố à?”

Lâm Bảo Châu sửng sốt, sau đó cười duyên: “Thì ra ba đã nói cho chị biết rồi à. Ui cha, nhưng mà lát nữa chị nhìn thấy anh ấy cũng đừng nhắc tới nhà họ Cố nha, anh ấy ghét nhất là người khác nói chuyện về gia thế của mình. “

Bề ngoài nói như vậy nhưng sự đắc ý trong mắt của Lâm Bảo Châu lại chẳng thể che giấu được.

Tô Thư Nghi thấy vậy chỉ mỉm cười cho qua.

Lâm Bảo Châu thích hư vinh, điều này từ nhỏ cô đã biết, lúc này lại còn là cậu chủ nhỏ nhà họ Cố, nếu cô ta không khoe khoang thì thật sự là làm khó cho cô ta quá rồi.

Chỉ có điều, đúng là nhà họ Cố cũng đáng để Lâm Bảo Châu kiêu ngạo.

Thành phố S có ba gia tộc lớn, nhà họ Cố, nhà họ Trình và nhà họ Quý, ba gia tộc đó là danh môn vọng tộc có lịch sử lâu đời, với kiểu gia tộc nhà giàu mới nổi như nhà họ Lâm đương nhiên hoàn toàn khác xa một trời một vực.

Mà cậu chủ nhỏ nhà họ Cố, nếu như cô nhớ không lầm thì chính là con trai duy nhất của cậu cả nhà họ Cố, hình như vẫn luôn du học ở nước ngoài, cho nên người ở ngoài giới cũng không biết tên của anh ta.

Trong lúc Tô Thư Nghi đang suy tư thì Lâm Bảo Châu đã không thể chờ được thêm nữa, kéo cô tới gần biệt thự.

Trong phòng khách, bóng dáng thon dài thẳng tắp ngồi trên sofa quay lưng lại.

Lâm Bảo Châu kéo cô đi qua, vẻ mặt hưng phấn: “Gia Huy, để em giới thiệu cho anh nhé, đây là chị gái của em, tuy rằng chúng em không chung một mẹ sinh ra nhưng vẫn là chị gái ruột của em đó.”

Gia Huy?

Cơ thể Tô Thư Nghi hơi cứng đờ, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đàn ông trước mắt đang mỉm cười với cô: “Ồ, không ngờ chị gái của Bảo Châu lại là người quen đấy. “

Là Cố Gia Huy.

Tô Thư Nghi như bị sét đánh.

Dù thế nào cô cũng không nghĩ được chồng sắp cưới của Lâm Bảo Châu lại là Cố Gia Huy?

Anh ta là cậu chủ nhỏ nhà họ Cố sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.