Khu tài chính thành phố S, tầng cao nhất tòa nhà tập đoàn Ngôn Diệu.
Cố Mặc Ngôn ngồi ở bàn làm việc, ngón tay gõ thật nhanh trên bàn phím, hình ảnh và con số trên màn hình thay đổi nhanh chóng.
Reng reng reng.
Điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông, Cố Mặc Ngôn tiện tay ấn vào, giọng nói của Dương Tùng Đức vang lên từ trong điện thoại.
“Cậu Cố, cậu Lâm tới rồi ạ.”
“Để cậu ta vào đi.”
Cửa văn phòng nhanh chóng được mở ra, một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, mặc áo sơ mi hồng phấn lòe loẹt bước vào.
“Cố Mặc Ngôn, anh vẫn còn đang làm việc à?” Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, người đàn ông đã kêu lên một cách khoa trương: “Tôi còn tưởng khó khăn lắm anh mới kết hôn, cho dù không tổ chức đám cưới thì ít nhất cũng phải đi du lịch hưởng tuần trăng mật gì đó chứ.”
Đôi mắt Cố Mặc Ngôn vẫn không rời khỏi màn hình máy tính, nói bốn chữ ngắn gọn: “Không có thời gian.”
Người đàn ông vừa tới đã ngồi xuống chỗ bàn của Cố Mặc Ngôn, cũng không tức giận khi Cố Mặc Ngôn lạnh nhạt với anh ta, chỉ híp đôi mắt đào hoa lại rồi bật cười: “Chị dâu đáng thương thật đấy, gả cho một tên đàn ông nhàm chán như anh.”
Lúc này cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng nhìn đối phương, nhưng khuôn mặt vẫn vô cảm: “Lâm Minh Khang, rốt cuộc cậu muốn nói gì.”
Lâm Minh Khang cười đến mức đôi mắt hoa đào cũng thành hình trăng khuyết: “Tôi chán quá thôi mà, muốn gặp mặt chị dâu.”
“Miễn đi.” Cố Mặc Ngôn từ chối không chút do dự: “Chắc cậu cũng biết nguyên nhân tôi cưới cô ấy.”
“Đương nhiên là tôi biết rồi.” Lâm Minh Khang bĩu môi, nụ cười bên môi dần biến mất: “Nhưng cho dù thế nào thì anh cũng đã kết hôn, anh cũng có thể buông chuyện năm đó xuống được rồi đấy.”
Nghe thấy lời Lâm Minh Khang nói, bàn tay đang gõ phím của Cố Mặc Ngôn hơi siết chặt lại, khẽ đến mức không dễ nhận ra.
“Chẳng có gì mà buông hay không buông xuống cả.” Sau khi im lặng một lúc, Cố Mặc Ngôn mới chậm rãi cất lời: “Người chết không thể sống lại được.”
Lâm Minh Khang nhìn Cố Mặc Ngôn, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lời tới bên miệng cuối cùng vẫn không nói ra.
“Cô gái năm đó thì sao?” Lâm Minh Khang không nhịn được lại hỏi: “Có tung tích chưa?”
“Đã có một chút manh mối rồi.” Cố Mặc Ngôn nói đơn giản.
“Thế thì tốt quá.” Lâm Minh Khang lúc này lại mỉm cười: “Tôi vẫn luôn nghĩ rốt cuộc anh sẽ báo đáp người ta như thế nào, vốn dĩ còn mong chờ anh lấy thân báo đáp, nhưng không ngờ anh lại bán mình luôn rồi.”
Cố Mặc Ngôn chẳng thèm quan tâm tới lời nói đùa không biết xấu hổ của Lâm Minh Khang.
Tự Lâm Minh Khang đùa thấy nhạt nhẽo, sắc mặt hơi gượng, nhưng khi ánh mắt dừng trên xe lăn của Cố Mặc Ngôn thì lại sáng rực lên: “Ờm… Cố Mặc Ngôn, anh có nói với chị dâu chuyện chân của anh không?”
Cố Mặc Ngôn vốn dĩ đã bắt đầu duyệt báo cáo do bộ phận tài chính nộp lên, nghe thấy câu hỏi này, bàn tay đang trượt chuột của anh dừng lại.
“Không.” Một lúc sau, anh khẽ nói.
Lâm Minh Khang khẽ nhíu mày: “Không phải chứ Cố Mặc Ngôn, tôi nói anh nghe này, cho dù mục đích anh và chị dâu kết hôn là gì, nhưng nếu như đã là vợ chồng rồi, anh vẫn định giấu mãi như vậy ư? Có lẽ...”
Nói tới đây, Lâm Minh Khang khựng lại một chút, nhưng vẫn cắn răng nói tiếp: “Có lẽ anh cũng nên thử xem sao, xem có thể chấp nhận chị dâu mới này không, chứ anh cũng không thể sống trong ám ảnh cả đời được.”
Anh ta quá hiểu tính cách của Cố Mặc Ngôn, tuy rằng ngoài mặt nói rằng cưới vợ là để ứng phó với ông cụ trong nhà, nhưng nếu như đối phương không phải người anh thực sự có hơi thích, thì anh sẽ không thể chấp nhận kết hôn và ở chung được.
Cố Mặc Ngôn im lặng không trả lời Lâm Minh Khang, nhanh chóng xem xong báo cáo, sau đó anh mới thấp giọng thốt ra một câu: “Đã trải qua một mối tình đẹp thì khó mà yêu thêm lần nữa.”
Lâm Minh Khang lập tức sững sờ, anh ta nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Cố Mặc Ngôn, đáy mắt lóe lên vẻ không cam lòng.
Vụ tai nạn xe mười năm trước, là ác mộng của tất cả bọn họ.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng, thứ mà Cố Mặc Ngôn mất đi trong vụ tai nạn đó là đôi chân của anh, nhưng thực ra bọn họ đều sai cả rồi.
Thứ Cố Mặc Ngôn mất đi trong vụ tai nạn xe đó không phải là chân, mà là trái tim!
...
Tô Thư Nghi tan làm về tới nhà thì đã nhìn thấy chú Vương và má Trương kéo vali đi vào phòng khách.
“Má Trương, chú Vương, hai người đang...”
“Mợ chủ, ngày mai con trai của hai chúng tôi kết hôn rồi, chúng tôi phải tham gia đám cưới của nó.” Chú Trương hiền từ nói.
“Vậy ạ, thế thì thực sự chúc mừng hai người.” Tô Thư Nghi nói: “Đám cưới tổ chức mấy ngày ạ?”
“Bày tiệc rượu ở ngay thành phố S, tối mai là về rồi.” Má Trương cười dịu dàng, nhưng ánh mắt nhìn Tô Thư Nghi lại có thêm chút lo lắng: “Nhưng trong nhà không có ai, không có người chuẩn bị bữa sáng cho cậu chủ vào sáng mai.”
Tô Thư Nghi hơi câm nín.
Đúng là người có tiền, cũng chỉ là một bữa sáng thôi mà, còn phải mời người tới đây nữa chắc?
“Không sao.” Cố Mặc Ngôn cất lời, cắt ngang những suy nghĩ lung tung của Tô Thư Nghi: “Tô Thư Nghi, chắc em biết nấu ăn chứ?”
“Hả?” Tô Thư Nghi hoàn toàn không kịp phản ứng, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Cố Mặc Ngôn: “Tôi... tôi biết.”
Tô Thư Nghi vừa trả lời xong thì nhớ tới bữa sáng thịnh soạn của mẹ Vương sáng nay, không nhịn được lại nói thêm hai chữ: “Một chút...”
Đáy mắt Cố Mặc Ngôn xuất hiện chút ý cười rồi lại biến mất ngay lập tức.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]