“Tiểu thư, người vẫn chưa ngủ sao?” Bạch bà bà thấy tiểu thư còn đứng trước cửa sổ, nhìn mưa rơi bên ngoài.
Bạch Dạ lấy chiếc áo khoác từ tay Bạch bà bà, tiện tay khoác lên người. Ánh mắt vẫn tập trung vào cơn mưa bên ngoài.
“Bạch bà bà, bà nói tại sao con người phải sống trên đời này?”
“Tiểu thư…” Bạch bà bà cử động có chút cứng nhắc.
“Bạch bà bà, mấy ngày nữa chúng ta trở về đi.” Giọng nói của Bạch Dạ rõ ràng trong tiếng mưa.
Bạch bà bà nghe đến đây, vẻ mặt kinh ngạc bỗng chốc trở nên tươi cười.
“Được, được, vậy tôi sẽ đi sắp xếp.”
“Hay là đợi anh ấy đến đây, rồi chúng ta hãy về nhé.” Bạch Dạ tiếp tục nói.
“Vâng, tôi biết rồi. Thiếu gia biết được nhất định sẽ rất vui.” Nói như vậy, Bạch bà bà cười tủm tỉm đi ra ngoài.
Bọn họ đã có quy định, người hầu không được ngủ cùng chủ nhân. Thực sự bây giờ, Bạch bà bà và Bạch Dạ ở chung một một phòng đã vi phạm tới quy định rồi. Bạch bà bà sợ cô bất tiện, nên mới ở gian phía ngoài. Bạch Dạ cũng không nói gì. Chỉ có điều nhìn thấy trên tay mình vẫn cầm tách cà phê nóng còn bốc hơi, miệng thoáng nở nụ cười.
Cô đã bao lâu… Không nhìn thấy hắn rồi?
Bây giờ chỉ có hắn mới biết, thứ cô thích uống không phải là cà phê, mà là một ly chanh mật ong, nước không cần quá ngọt, vừa ngọt là ngon nhất. Tại hắn ta không bên cạnh mình trong thời gian này, mọi thứ đều là cô tự làm. Chỉ có điều không biết vì sao, mỗi lần cô ngâm chanh mật ong, không quá ngọt thì cũng quá chua, nếu không thì chẳng có vị gì cả, từ trước tới nay, không có được mùi vị vừa phải như của hắn làm.
Cô bỏ tách cà phê trong tay qua một bên, cởi áo khoác ra, vén chăn lên, không có chút sức lực nào nằm lên giường. Trong phòng, tiếng kim đồng hồ tích tắc, bên ngoài cửa sổ tiếng mưa tí tách rơi, khiến phiền lo trong lòng cô từng chút từng chút bình phục lại.
Ầm ầm.
Phía chân trời đột nhiên có tiếng sấm, liền sau đó là mấy tia chớp xuất hiện.
Đã lâu không có mưa dông rồi, cơ thể An Nhiên động đậy, nhưng cô không có ý định chớp mắt. Phía chân trời sau một hồi chớp là tiếng nổ rung trời. Nhưng điều kì lạ là, trong khung cảnh như vậy, An Nhiên lại ngủ rất an tâm.
Lại thêm một tia chớp xẹt qua, bên giường vốn dĩ không có bóng người, đột nhiên xuất hiện một dáng người. Người đó đầy nước, giống như vừa từ dưới nước lên vậy. Dáng người đó đứng cách giường không xa, nhìn người đang chìm vào giấc ngủ say trên giường.
Bước chân của hắn rất nhẹ, hắn cẩn thận từng chút một đi đến phía cô quay lại ngủ. Lúc khuôn mặt không có bất cứ sự che dấu nào lọt vào tầm mắt hắn, ánh mắt hắn bất động ở đó. Cả người hắn như bị dính chặt tại chỗ, hắn nhìn cô chằm chằm. Máu trong cơ thể đều đang chảy nhanh, gào thét.
Sấm chớp không ngừng. Dưới màn sấm chớp, có thể nhìn thấy dáng người đó là một người đàn ông, sắc mặt căng cứng, thần sắc nghiêm túc. Mà nhiều hơn nữa là, đôi môi trắng bệch của hắn ta, bàn tay buông hai bên cũng đang nắm chặt lại.
Hắn không dám tới gần giường. Nước trên người hắn bắt đầu giọt xuống đất. May là có tiếng mưa lấn át, nếu không Bạch Dạ chắc chắn sẽ tỉnh giấc. Tính cảnh giác khiến cô từ nhỏ đến lớn chưa từng ngủ say.
Đêm nay đặc biệt kì lạ, cô ngủ rất say, biểu cảm nhìn có vẻ rất an nhiên. Cũng không biết có phải nhiệt độ trong phòng quá nóng không, cô đá hết chăn qua một bên, sau đó lại trở mình, tiếp tục ngủ. Thần sắc của người bên giường thoáng chốc trở nên dịu dàng, lúc cô ngủ luôn không thành thực như vậy.
Hắn cầm lấy điều khiển, sau khi điều chỉnh độ ấm thích hợp, lấy chăn bị cô đá qua một bên đắp lại cho cô. Hắn ta ngồi một bên ghế, ánh mắt tham lam tập trung trên người Bạch Dạ đang ngủ say. Lúc hắn ta nhìn thấy cốc cà phê đặt trên đầu giường, lông mày hắn cau lại.
Hắn cẩn thận đứng dậy, bưng cốc cà phê đổ vào nhà vệ sinh. Bên ngoài, Bạch bà bà đã ngủ say. Hắn ta liếc nhìn người phụ nữ ngủ trên ghế sô pha, đổ cà phê trong ly đi, lấy ra một cái ly mới, rót nước vào, rồi lại quay lại phòng.
Nhìn cô gái trên giường vẫn đang ngủ say, tư thế vẫn như lúc trước hắn đi đổ nước, không thay đổi. Hắn lấy từ trong túi quần ướt đẫm nước ra một cái túi nhựa nhỏ, trong túi nhựa có mấy miếng chanh khô, còn có một túi mật ong. Sợ rằng tiếng mở túi sẽ làm cô thức giấc, động tác của hắn rất chậm rãi.
Đến lúc hắn bỏ xong mấy miếng chanh khô vào cốc, mới thở phào một cái. Bỏ chanh vào, hắn cũng không vội vàng đổ mật ong vào mà nhìn ngắm người đang nằm trên giường. Đã rất lâu hắn không nhìn thấy cô rồi, rốt cuộc là bao lâu? Tổng cộng là bao nhiêu ngày?
Tổng cộng là 745 ngày 18 giờ rồi, hắn đã không được gặp bảo bối của mình lâu như vậy rồi.
Thử thử nước ấm, sau khi xác định không bị phỏng, hắn mới đổ mật ong trong túi vào ly. Sau khi cẩn thận khuấy, thử độ ấm, cảm thấy được rồi, hắn mới đem nước chanh mật ong để vào chỗ cốc cà phê lúc nãy.
Không biết hắn ngồi ở đây bao lâu, cho đến lúc ở hành lang bắt đầu có tiếng người đi lại, hắn mới đứng lên khỏi ghế. Không nỡ mà liếc nhìn người con gái đang say giấc trên giường, hắn cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán cô, một lần nữa biến mất trong bóng đêm.
Sáng sớm hôm sau, Bạch bà bà đi vào phòng hầu hạ tiểu thư. Điều khiến bà ta cảm thấy kì lạ là, tiểu thư đã thức dậy rồi, hơn nữa xem có vẻ là đã dậy từ rất lâu rồi. Bạch bà bà sợ hãi, thức dậy muộn hơn chủ nhân, đây là một tội lớn.
“Tôi cũng vừa mới tỉnh dậy không lâu, Bạch bà bà không cần phải như vậy.” Bạch Dạ thở dài.
Bạch bà bà lúc này mới đứng dậy. Chỉ có điều, lúc bà ta nhìn thấy ly nước chanh bên kia, hơi sững sờ, có chút nghi ngờ nói:
“Tiểu thư làm nó sao?”
Bạch Dạ nhìn vào ly nước cạn, nhưng bên trong còn sót lại một miếng chanh, lông mày cô dãn ra.
“Ừ, tôi ngâm đấy.”
Bạch bà bà càng thêm nghi ngờ, trong phòng bọn họ có chanh sao?
Đương nhiên, Bạch Dạ không muốn nói nhiều về chuyện này. Nhưng lúc Bạch bà bà muốn đem đổ miếng chanh còn lại trong ly, bị Bạch Dạ cản lại.
“Tôi chỉ còn lại một miếng chanh, cứ để đó đi.”
Bạch bà bà có chút nghi hoặc, nhưng không nói gì, đem để ly lại chỗ cũ. Trong quy định của bọn họ, chủ nhân nói gì, bọn họ đều phải tuân theo.
“Tiểu thư, hôm nay chúng ta vẫn ra ngoài sao?” Bạch bà bà dò hỏi.
“Bà đi ra ngoài trước, đến lúc đó tôi xem thế nào.” Ánh mắt Bạch Dạ chăm chú nhìn ngoài cửa sổ.
Bạch bà bà cung kính rời đi.
-----
Lúc này, trong phòng Tô Kình Thiên.
Tô Kình Thiên nhìn Phó Quân Hoàng đang im lặng ngồi trên sô pha, lông mày không nhúc nhích.
“Tôi nói, anh hôm nay ở đây có chuyện gì?”
Tô Kình Thiên vừa mới nằm ngủ không lâu, đã nghe thấy tiếng mở cửa phòng. Hắn nhanh chóng đứng dậy, cầm một khẩu súng trong tay. Bây giờ, người muốn giết hắn xếp hàng giết hắn mấy tháng cũng chưa hết. Bảo bối vẫn còn bên cạnh, hắn không thể để bảo bối của mình chịu đựng cùng mình được.
Chỉ có điều, hắn không ngờ rằng, vừa đi ra phòng khách đã nhìn thấy Phó Quân Hoàng cả người ướt đẫm nước mưa. Anh ta rõ ràng là dầm mưa tới đây. Phó Quân Hoàng bảo hắn kệ mình, kêu hắn quay lại tiếp tục ngủ.
Tô Kình Thiên cũng không nghĩ nhiều. Hắn biết rõ Phó Quân Hoàng chắc chắn đã nhận được tin tức gì, một mạch chạy đến đây. Nếu anh ta không muốn nói gì, vậy thì hắn cũng sẽ không hỏi nhiều. Hắn thành thực quay lại ôm bảo bối của mình tiếp tục ngủ.
Chỉ là hắn không ngờ, lúc hắn đã đứng dậy rồi, tư thế của Phó Quân Hoàng vẫn không thay đổi, vẫn hai tay chống cằm, cùi chỏ đặt lên hai chân, mắt nhìn thẳng về phía trước. Đây là tư thế trước khi ngủ của Phó Quân Hoàng.
Thật không ngờ anh ta lại giữ tư thế ngồi đó nguyên một đêm.
Thở dài, Tô Kinh Thiên ngồi xuống ghê sô pha, lại thở dài: “Tôi nói anh rốt cuộc là có chuyện gì, anh cứ nói cho tôi biết. Anh em tốt sẽ giúp đỡ anh.”
Phó Quân Hoàng vẫn không nói năng gì, ngồi xuống sô pha, biểu cảm vẫn như cũ. Trong lòng Tô Kình Thiên rất muốn chửi thề. Trong hai năm qua, số lần hắn và Phó Quân Hoàng nói chuyện không vượt quá trên đầu ngón tay.
Hắn ta còn nói với Tô Nặc mấy câu, nhưng lại không phản ứng gì với hắn. Giống như bây giờ vậy, hắn ta trầm mặc trong thế giới của mình, không nói gì cả, chính là đang chờ đợi.
“Người anh em, anh đang đợi cái gì? Đợi bảo bối của anh đến tìm anh sao? Hay đợi điều gì?” Tô Kình Thiên nói với nhịp độ không sợ chết.
Chuyện này mà là lúc trước, Tô Kình Thiên đã sớm bị Phó Quân Hoàng đánh cho rồi. Nhưng lần này, Phó Quân Hoàng không hề ra tay, cũng không dùng ánh mắt lạnh lùng chết người mà nhìn hắn.
Tô Kình Thiên trong lòng thở dài, xem ra lần này không có chuyện gì xảy ra rồi. Cũng đúng lúc hắn không còn ôm hi vọng gì nữa, Phó Quân Hoàng lại mở lời.
“Cô ấy trở về rồi.” Hắn ta nói.
Bạch Dạ kia quả nhiên là Phó An Nhiên! Trong lòng Tô Kình Thiên xuất hiện câu nói này đầu tiên.
“Sau đó thì sao?” Thực tế Tô Kình Thiên muốn hỏi là anh muôn làm gì. Có phải muốn đem Phó An Nhiên về bên cạnh không? Đi đến đâu cũng đều đem đến đó?
Nhưng mà hắn cảm thấy, những lời này nếu như nói ra trong trường hợp này, hắn tám phần sẽ bị Phó Quân Hoàng giết chết.
“Đợi.”
“Tôi nói, anh dám nói mấy lời cụt ngủn đó nữa xem?” Tô Kình Thiên giận dữ muốn bỏ đi. Nếu không phải vì bảo bối của mình đang ngủ trong phòng, hắn đã sớm túm lấy Phó Quân Hoàng mà đánh rồi.
Anh ta bây giờ nhìn như một vị hoàng đế không có gì phải vội vàng. Sắc mặt Phó Quân Hoàng không thay đổi, bây giờ điều duy nhất anh có thể làm chính là chờ đợi. Bởi vì ngoài chờ đợi ra, anh không biết bản thân mình còn có thể làm được gì.
Hôm nay có thể tiếp cận cô gần như thế, anh đã rất mãn nguyện rồi. Bàn tay không tự chủ chạm vào bờ môi của mình, ở đó hầu như vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô ấy. Trên khóe môi bất giác mỉm cười, mà nụ cười này hoàn toàn khiến Tô Kình Thiên thấy mà sửng sốt.
Đã hai năm nay, đây là lần đầu tiên anh ta cười?
“Anh… Hai người không phải đã gặp mặt rồi chứ?” Một ý nghĩ táo bạo đột nhiên xuất hiện trong đầu.
Phó Quân Hoàng sững sờ, gật đầu, nhưng hình như cảm thấy không đúng, lại lắc đầu. Anh và bảo bối không xem là gặp mặt, đó chỉ có thể nói là anh lén lút đến thăm cô, bảo bối không hề biết anh đến thăm.
Tô Kình Thiên không hiểu gì, đây rốt cuộc là gặp mặt hay là không gặp mặt chứ?
Thôi bỏ đi, cho dù bọn họ bây giờ không gặp mặt, thì bây giờ Phó An Nhiên đã về rồi. Vậy là, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau thôi. Hắn bây giờ có thể chậm lại được rồi, không cần vội vàng.
“Cô ấy, thay đổi rồi, hơn nữa là thay đổi rất nhiều.”
-----
Tuy cô không mở mắt, tuy cô không nói chuyện, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được. Trước kia, lúc bảo bối nằm ngủ trong lòng hắn, toàn thân cô tỏa ra hơi thở lười biếng không cách nào có thể nghiêm túc được. Cái hơi thở đó khiến anh cảm thấy rất ấm áp. Nhưng lần này lại không giống, mặc dù trong lúc cô mơ màng ngủ, xung quanh lại tỏa ra một hơi thở ớn lạnh.
Trước khi hắn tìm được cô, toàn thân hắn cũng đều là hơi thở đó, cô độc lạnh lẽo, không có chút hơi thở ấm áp nào. Hai năm qua, chắc chắn cô ấy phải khó khăn lắm.
Tô Kình Thiên có chút không hiểu được, nhưng hắn càng hiếu kì chính là hai năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Người anh em, anh đừng nói tôi phiền, anh không thể nói cho tôi biết, hai người ở Venezuela rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?”
Quả nhiên, sau khi hắn hỏi về chuyện này, cả người Phó Quân Hoàng đều căng cứng. Thậm chí, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng. Tô Kình Thiên thở dài, xem ra như vậy cũng chưa đủ chạm vào kí ức rồi.
“A….” Từ phòng ngủ vọng ra tiếng của Tô Nặc, lúc Tô Kình Thiên còn chưa kịp phản ứng, thì Tô Nặc đã chạy ra rồi, hơn nữa còn không quên trách móc: “Tiểu thúc thúc, sao anh không gọi em chứ?”
Tô Kình Thiên nhìn đồng hồ treo trên tường, 6:30. Mùa đông, 6:30 còn rất sớm.
Tô Nặc chạy vào phòng tắm, đi vào bồn tắm. Tắm xong, cô không nói gì, đi dép lê vào, cứ như vậy chạy tới phòng đối diện. Tô Kình Thiên nhìn thấy đầy ngạc nhiên. Hắn nhìn sắc mặt không có biểu cảm gì của Phó Quân Hoàng.
Tô Kình Thiên tối sầm mặt đi thay quần áo, định bắt bảo bối của mình về, cửa đột nhiên bị người khác đẩy ra. Tô Nặc nhảy vọt tới bên người Phó Quân Hoàng. Đôi mắt to long lanh nhìn Phó Quân Hoàng. Sau đó, cô cẩn thận hỏi anh:
“Phó ca ca, anh tới để tìm Tiểu Nhiên phải không?”
Phó Quân Hoàng gật đầu, không nói gì.
“Em nói anh nghe, Tiểu Nhiên đã về rồi. Cô ấy ở phòng đối diện, đi thôi đi thôi, em đưa anh đi gặp Tiểu Nhiên.” Đôi mắt Tô Nặc càng sáng lên.
Nói xong, Tô Nặc kéo tay Phó Quân Hoàng lôi ra ngoài.
Tô Kình Thiên vừa thay đồ ra nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn hít một hơi thật sâu. Mặc dù biết rõ người anh em của mình không có ý gì với tiểu nha đầu này, nhưng lúc này hắn vẫn muốn băm tay Phó Quân Hoàng ra. Tô Kình Thiên bước nhanh về phía trước, rút tay Phó Quân Hoàng từ tay Tô Nặc ra, sau đó vẻ mặt không vui nói với Tô Nặc:
“Em quên hết những lời anh đã nói với em ở nhà rồi sao?”
“Anh không có nói là không thể kéo tay Phó ca ca, hơn nữa Phó ca ca cũng không phải người khác.” Tô Nặc lè lưỡi.
“Làm sao? Không phải em nói không thích Phó ca ca nữa rồi sao?”
Tô Nặc vội vàng liếc Phó Quân Hoàng một cái. Sau khi nhìn thấy gương mặt hắn vẫn lạnh lùng như vậy, cô thở phào một cái, may mà Phó ca ca không nổi giận.
“Tiểu Nhiên không phải đã trở về rồi sao. Tiểu Nhiên đã trở về rồi, Phó ca ca sẽ không tức giận đâu. Cô ấy rất đại lượng đấy.”
Chuyện bây giờ Tô Kình Thiên muốn làm nhất chính là nhét cô bé này vào hành lí, trực tiếp đưa cô về nhà.
“Chúng ta nhanh đi tìm Tiểu Nhiên đi, hôm qua bọn em đã hẹn rồi.” Nói xong, Tô Nặc lại muốn kéo tay Phó Quân Hoàng đi.
Chỉ có điều lần này, Phó Quân Hoàng cũng không để cô kéo tay mình đi, ngược lại quay lại ngồi trên ghế sô pha. Khuôn mặt với đôi mắt đen nhánh nghi hoặc nhìn Tô Nặc: “Mọi người đi đi, tôi sẽ ngồi ở đây đợi.”
Tô Nặc muốn hỏi gì đó, nhưng cô chưa kịp nói gì, đã bị Tô Kình Thiên lôi ra ngoài rồi. Nếu hồ ly An Nhiên kia đã không muốn quen biết Phó Quân Hoàng, Quân Hoàng còn phối hợp như thế, giữa hai người chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Chỉ có điều vấn đề này rốt cuộc là gì, hắn vẫn chưa điều tra được mà thôi.
Đợi đến lúc tra ra rồi nói cũng không muộn mà đúng không?
Tô Nặc đến phòng của Bạch Dạ. Cô liền quên sạch chuyện Phó Quân Hoàng. Cô gõ cửa, nhấn chuông cửa, thậm chí còn lên tiếng gọi cửa nữa.
Tô Kình Thiên hất mặt lên, để người ta thức dậy nữa, cô bé ngốc hồ đồ này.
Người mở cửa là Bạch bà bà. Lúc bà ta nhìn thấy Tô Nặc đứng trước cửa cười đến híp cả mắt, sắc mặt dịu dàng hơn rất nhiều. Chỉ có điều, lúc nhìn thấy đứng đằng sau Tô Nặc còn có Tô Kình Thiên, bà nghi ngờ nói:
“Vị này là…”
“Đây chính là tiểu thúc thúc của cháu, cháu đã nói với bà bà rồi, anh ấy là người quan trọng nhất với cháu.”
Tô Kình Thiên hiển nhiên rất thích mấy chữ “người quan trọng nhất” này. Vì thế, Tô công tử rất cao ngạo nhẹ gật đầu với Bạch bà bà, còn cong môi nở nụ cười. Nhưng Bạch bà bà lại không cho hắn ta chút thể diện nào, bà ta ra vẻ rất khó xử nhìn Tô Nặc:
“Tô tiểu thư, thật thất lễ, tiểu thư nhà chúng tôi chỉ mời cháu, không có…”
Lời của bà ta Tô Nặc hiểu ngay. Cô bé không nói gì, trực tiếp đẩy Tô Kình Thiên ra ngoài cửa.
“Tiểu thúc thúc, anh về trước với Phó ca ca đi, Phó ca ca ở một mình cũng rất đáng thương đó.” Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Kình Thiên, cô bé hất cánh tay của hắn khỏi cửa.
Bạch bà bà nhìn thấy cũng rất kinh ngạc.
Bà ta sống nhiều năm như vậy, đi đến nhiều nơi như vậy, gặp qua nhiều người khác nhau, “tiểu thúc thúc” này, vừa nhìn là biết không phải là nhân vật tầm thường. Vừa nãy, lúc hắn ta bị đuổi ra khỏi cửa, hắn liếc nhìn mình một cái, Bạch bà bà cảm thấy thoáng sợ hãi.
Người có thể đi đến vị trí hôm nay như bà ta, bị ánh mắt người khác dọa cho sợ, thực sự là không nhiều.
“Bà bà, Tiểu Nhiên… À không phải, tiểu thư của mấy người đâu rồi?” Tô Nặc vội vàng nhìn Bạch bà bà.
Bạch bà bà làm xong bữa sáng đưa đến trước mặt Tô Nặc, nói: “Tiểu thư đang ở trong phòng tắm, một lát nữa sẽ ra ngay. Trước khi tiểu thư đi có dặn, nếu Tô tiểu thư đến, thì ăn sáng trước đã.”
Nhìn thấy ly sữa và lát bánh mì vừa nướng xong trước mặt, trong lòng Tô Nặc cảm thấy rất ấm áp. Cô bé liền biết cô ấy chính là Tiểu Nhiên. Ngoại trừ tiểu thúc thúc ra thì Tiểu Nhiên đối với cô tốt nhất. Tô Nặc không có chút phòng bị nào, ngồi lên ghế, bắt đầu ăn.
Lúc cô bé ăn, ánh mắt luôn chăm chú nhìn về phía phòng tắm. Mặc dù hôm qua cô đã nhìn thấy Tiểu Nhiên rồi, nhưng nhìn dáng người đó vẫn có chút mơ hồ. Hôm nay cô phải nhìn cho kĩ, người đó rốt cuộc có phải là Tiểu Nhiên không.
Cô bé vừa cắn bánh mì, vừa nhìn vào cửa phòng tắm.
“Răng rắc” một tiếng.
Cửa phòng tắm được mở ra. Cả người Tô Nặc trở nên căng thẳng. Ánh mắt cô chăm chú nhìn vào cửa phòng tắm. Lúc cô gái với mái tóc còn ướt, trên người mặc một chiếc áo tơ tằm màu đỏ đi tới, miếng bánh mì trong miệng Tô Nặc đã rơi xuống.
Oaaaaaa.
Không có bất kì sự báo hiệu nào, Tô Nặc ngồi trên ghế của mình, nhìn Bạch Dạ, òa khóc. Bạch bà bà sững sờ, Bạch Dạ nhất thời bất ngờ.
Sau đó, không ai có thể ngờ được, cô bé vốn dĩ ngồi đàng hoàng trên ghế khóc lóc đột nhiên đứng dậy xông về phía Bạch Dạ. Bạch bà bà thấy vậy, lập tức muốn ra tay, nhưng bị Bạch Dạ âm thầm ngăn lại.
Cả người Tô Nặc xông vào lòng Bạch Dạ. Hai tay cô bé ôm chặt lấy eo Bạch Dạ, vừa khóc, vừa chùi nước mắt nước mũi của mình lên người Bạch Dạ.
Bạch bà bà nhìn thấy vậy mà giật giật khóe miệng.
Bạch Dạ lại rất thoải mái vỗ vào lưng cô bé, luôn tiện giúp tiểu nha đầu đang khóc đến sốc hông dễ thở hơn.
“Tiểu Nhiên, tại sao cậu lại trở thành như thế này? Tại sao không đến tìm tớ? Tại sao lại không về nhà? Tại sao lại ra vẻ không quen biết tớ, tại sao cậu…” Tô Nặc thu người vào lòng Bạch Dạ. Cô có quá nhiều nghi vấn, có quá nhiều điều muốn hỏi, liền nói tất cả ra một mạch.
Bạch bà bà đưa tay định kéo Tô Nặc ra. Nhưng ánh mắt Bạch Dạ ra hiệu cho bà ta cứ đứng qua một bên.
Tô Nặc khóc rất thương tâm. Cô bé vừa khóc vừa quở trách Tiểu Nhiên không phải, sau cùng không tự chủ mà nói một câu:
“Tiểu Nhiên cậu rất xấu xa.”
Bạch Dạ vẫn không nói gì, chỉ không ngừng trấn an cô. Đến lúc tiểu nha đầu không khóc nữa, không hò hét nữa, đi ra khỏi vòng tay cô, thì Bạch Dạ mới nói:
“Tôi không phải là Tiểu Nhiên mà cô nói, tôi là Bạch Dạ.”
“Không thể nào, cậu là Tiểu Nhiên.” Tô Nặc không mắc mưu, cô không ngốc tới vậy. Tiểu Nhiên chính là Tiểu Nhiên, làm sao có thể là Bạch Dạ được.
“Tôi tên là Bạch Dạ.” Bạch Dạ lại nhắc lại.
“Tiểu Nhiên, cậu đổi tên rồi sao? Đổi thành Bạch Dạ sao?” Tô Nặc nhíu mày, lập tức giống như bừng tỉnh nói.
Bạch bà bà ở bên cạnh nghe thấy nhíu mày, đưa trẻ này rốt cuộc có phải bị mù hay không chứ?
“Không có đổi tên, tôi chính là Bạch Dạ, cũng chỉ là Bạch Dạ thôi, nhớ chưa?” Bạch Dạ cười cười, lắc đầu.
Tô Nặc nhẹ gật đầu, nhưng lại lắc đầu, cô không hiểu được. Bạch Dạ lắc lắc đầu, thôi bỏ đi, không hiểu thì không hiểu thôi.
-----
Ở một nơi khác.
Tô Kình Thiên bất an đi lui đi tới trong phòng. Hắn rất muốn biết những người ở đối diện rốt cuộc đang nói gì. Lúc hắn nhìn Phó Quân Hoàng, vô cùng ngạc nhiên, sao hắn ta lại có thể bình tĩnh như vậy được chứ.
“Anh nói, anh không muốn biết bọn họ đang nói gì sao?”
Phó Quân Hoàng không nói, tư thế không thay đổi, vẫn ngồi yên như cũ. Được thôi, Tô Kình Thiên nhận thua, hắn không nên bàn luận với Phó Quân Hoàng về vấn đề này.
Nhưng trong lúc hắn mất hết kiên nhẫn, muốn ra ngoài tìm bảo bối của mình về, một tiếng nổ mạnh vang lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]