Chương 47
Hôn… đến thiên hoang địa lão, núi non biến sắc, nhật nguyệt lu mờ, trời đất thay đổi.
Bầu trời u ám, ánh lửa chớp lóe, bọt chữa cháy bay đầy trời, đám người chạy nháo nhào, tiếng hét tiếng la, những chiếc xe ầm ầm lao tới, tiếng súng tiếng nổ xa xa vẳng đến… Thế giới hỗn loạn ấy trong tích tắc đã biến thành bối cảnh xa mờ, chỉ còn riêng đôi tình nhân đang ôm hôn nhau… trong thế giới loạn lạc ấy, cứ phóng to lên vô hạn…
Môi anh xoay chuyển trên môi cô, hơi thở của anh bao bọc lấy cô, mọi thứ của anh gần như bao vây lấy cô.
Cô chỉ run rẩy nấp trong lòng anh, để mặc anh cướp đoạt hơi thở của cô…
Nếu như tích tắc này hóa thành vĩnh hằng, thế thì cô cam tâm tình nguyện.
Tiếng bom nổ, đám đông hỗn loạn, xung đột đẫm máu, đám cháy rừng rực, đều lùi ra xa… Cả thế giới chỉ còn lại anh, chỉ còn lại nhau… Cho dù lúc này ôm nhau mà chết… thì cũng chắc chắn là tay nắm tay hạnh phúc, cùng sống trọn kiếp sau…
Sau một nụ hôn, cô run lẩy bẩy, môi tê dại, cơ thể hơi nóng lên, mang chút e thẹn, cuối cùng cảm thấy tim như ngừng đập, không thở nổi!
“Ôi…”, cô rên khẽ.
Anh bỗng buông cô ra.
“Em tỉnh rồi.”
Ưm… Ưm…?
Thiên Thụ chớp mắt, bỗng cảm thấy mọi thứ mờ nhòe, không còn là sân bay quân dụng đang cháy nữa, mà ngược lại là trong một ngôi nhà gỗ nhỏ chật hẹp và mộc mạc?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-anh-la-ai/3285898/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.