Edit: hongheechan
Niếp Quân Hạo cầm tiền, tất nhiên có lý do trở về tìm An Cẩn Du. Nhớ tới cảnh hoàn toàn không cần nói thêm cái gì với An Cẩn Du, chỉ cần trực tiếp vứt các loại tiền giấy đỏ xanh xuống trước mặt của An Cẩn Du, cô sẽ để mình vào cửa nhà, tâm tình tốt lên, ngay cả Tiền Đa Đa bước theo sát sau mình vài bước cũng trở nên thuận mắt nhiều hơn.
Từ lúc An Cẩn Du đuổi Niếp Quân Hạo ra ngoài, liền bị ép buộc viết một chương nhiều thịt. Sau khi phát tiết, tâm tình tốt hơn một chút, cô ăn bữa cơm trưa đơn giản, cảm thấy có hơi vô công rồi nghề, lại mở bản văn ra, tiếp tục phát tiết.
Một vài chương làm trước này chính là phương thức phát tiết của cô, không nói đến ý văn chảy ra, tâm tình cũng trong mỗi lần một lần mơ mộng cảnh tượng mỗ giáo chủ bị áp các loại mà sảng khoái khác thường.
Một buổi chiều ngắn ngủi trong lúc cô gõ chữ nghĩ tình tiết và cười châm chọc lặng lẽ trôi qua. Đợi cô phục hồi tinh thần lại, cây kim đồng hồ báo thức trên tường đã chỉ hướng sáu giờ.
Lúc này An Cẩn Du mới phát hiện mình cứ trôi qua một buổi chiều như vậy, viết xong nốt mấy chương sau rồi lưu vào trang web, duỗi lưng mỏi đứng dậy vào phòng bếp làm cơm tối, vừa làm vừa nghĩ đến một người một chó bị chính mình ném ra ngoài kia.
Không biết bây giờ hai người thế nào rồi, có nên đi ra ngoài tìm một chút hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-anh-de-mau-vao-trong-chen/2104050/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.