Niếp Quân Hạo tuyệt đối không biết mình đã thành phong cảnh trong mắt người khác, hơn nữa còn khiến tiểu nhân trong nội tâm của người ta ôm đầu ngổn ngang trong gió, anh vô cùng cáu kỉnh đối với đầu sỏ gây nên, lấy tốc độ vô cùng nhanh nhẹn mà mãnh liệt tấn công đám côn đồ dở dở ương ương kia.
Sau khi người dẫn đầu đám thiếu niên bất lương kia bắt đầu đánh được một lúc, trừ Niếp Quân Hạo ra, tất cả mọi người đều tê liệt ngã xuống mặt đất, không cách nào nhúc nhích, cả quá trình chỉ dùng ngắn ngủn không đến 10 phút.
Ngay từ lúc những người đó ra tay, Tiền Đa Đa đi theo phía sau mông Niếp đại giáo chủ cũng đã vô cùng sáng suốt mà tránh sang bên cạnh, cho đến khi đánh nhau kết thúc thì mới an tâm đi ra.
Nhìn người bị thương đầy trên đất, Tiền Đa Đa không thể không thừa nhận tên đàn ông hư đốn này vẫn đủ tài giỏi ở lĩnh vực khác. Chỉ là có giỏi hơn nữa thì cũng vô ích, còn không phải là bị chủ nhân đuổi ra ngoài sao? Hơn nữa, nếu loại tài giỏi này mà lấy ra để dùng đối phó với chủ nhân thì nhất định chủ nhân sẽ bị thua thiệt, cho nên nó vẫn quyết định là không đổi cái nhìn với người trước mặt này một cách dễ dàng như vậy. Di#enda)nl0eqU8y!d*on
Niếp Quân Hạo có chút ghét bỏ mà vỗ vỗ ống tay áo đã bị nhiễm chút bụi đất, vốn định cứ như vậy mà rời khỏi, lại chợt giống như là nghĩ tới điều gì nên lại dừng chân.
Xoay người đi tới trước mặt thiếu niên cầm đầu, anh đưa mắt nhìn cậu ta từ trên cao.
Còn không đợi Niếp Quân Hạo có động tác tiếp theo, thiếu niên kia đã như chim sợ cành cong, thét lên một tiếng rồi bịt kín gương mặt đầm đìa máu tươi của mình, nói: "Đại ca, tôi sai rồi, tôi sai rồi, anh bỏ qua cho tôi một lần đi, tôi thật sự biết sai rồi, về sau sẽ không dám nữa."
Gương mặt Niếp Quân Hạo lạnh lùng, không chút lưu tình nói: "Đại ca tôi muốn không dậy nổi như cậu vậy, em trai."
Cả người thiếu niên run lên, bởi vì lời nói của Niếp Quân Hạo mà càng sợ hãi đến suýt vỡ mật, đôi tay che mặt lại biến thành ôm đầu, run rẩy nói: "Không phải đại ca, không phải đại ca. Quý ông, là quý ông."
Niếp Quân Hạo nhíu nhíu mày, không muốn tiếp tục nghe thiếu niên này nói nhảm nhiều, nói đơn giản: "Giao hết tiền tài bất nghĩa mà cậu cướp được ra đây."
Tay của thiếu niên vốn đang ôm đầu khẽ run, ngẩng đầu lên dùng ánh mắt không dám tin nhìn về phía Niếp Quân Hạo, trong lòng phức tạp không chịu nổi. Chậc chậc, quả nhiên là giang hồ hỗn, đây là bọn họ đang gặp phải tình huống đen ăn đen, cướp người lại bị người cướp lại sao? D$ienD5anL3eq8uyD9on
*Tương tự kiểu xã hội đen đấu với nhau.
Niếp Quân Hạo cũng không biết suy nghĩ trong lòng tiểu thiếu niên, giờ phút này trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ. Nha đầu kia tức giận đuổi mình ra khỏi nhà là bởi vì những mình làm hư những đồ vật có giá trị cao kia, cho nên chỉ cần mình mang tiền trở về thì cô sẽ hết giận. Tiền trong tay bọn người này cũng không phải là do bọn họ quang minh chính đại làm ra, cho nên nếu mình không lấy thì chính là uổng phí.
Nghĩ như vậy, Niếp Quân Hạo liếc mắt nhìn bộ dạng sững sờ của thiếu niên dưới đất, nhíu mày, trầm giọng nói: "Thế nào? Muốn tiền không muốn mạng?"
Thiếu niên khẽ run rẩy, cuống quít lắc đầu liên tục giống như trống bỏi*, móc tay vào trong túi mình, thành thành thật thật đưa tất cả cho Niếp Quân Hạo.
*Loại trống mà trẻ em hay chơi, có hai sợi dây bằng nhau gắn đối xứng hai bên, cuối sợ dây có hai cái hạt hình tròn nhỏ như viên bi gỗ, nếu lắc thì hai viên hình tròn đó sẽ đập vào mặt trống và tạo ra âm thanh. Vì khi dùng trống này thì người ta thường lắc nhanh nên nó hay được dùng để so sánh với việc lắc đầu nhanh và liên tục.
Niếp Quân Hạo cau mày liếc mắt nhìn tiền giấy xanh xanh đỏ đỏ trên tay mình.
Mặc dù không rõ tại sao tiền của thời đại này biến thành mấy tờ giấy mỏng như vậy nhưng trước kia, khi anh đi mua quần áo quả thật đã thấy An Cẩn Du dùng mấy tờ giấy xanh xanh đỏ đỏ này để trả tiền, với lại những người này cũng không dám lừa gạt mình.
Niếp Quân Hạo cất tiền giấy vào túi quần của mình sau đó dò xét mấy thiếu niên bất lương ngã đầy đất mà không dậy nổi cách đó không xa, nhếch miệng một cái: "Là các người tự mình giao ra đây, hay là tôi tự mình đi lục soát?"
Chúng lưu manh: "…" di#en@ldan)lequ&yd9on
Có câu nói: “Sông có khúc, đời có lúc”, tất cả mọi người đều biết chính mình không may mắn mà đụng vào tình huống đen ăn đen rồi.
Một đám người cân nhắc giữa tính mạng và tiền tài một chút, tất cả đều quyết định động tay, rất cung kính giao toàn bộ gia sản của mình ra.
Mà Tô Minh Duệ có bản lĩnh cùng khuôn mặt đẹp đẽ bị Niếp Quân Hạo cho một quyền vừa mới phục hồi tinh thần lại thì đã thấy cảnh tượng Niếp Quân Hạo tùy ý vơ vét “của cải” của những thiếu niên bất lương này thì không khỏi 囧. Nhưng rất nhanh hắn liền không để ý những thứ này nữa, bởi vì Niếp Quân Hạo thực hiện hành vi “cướp đáp lại” xong thì đã chuẩn bị xoay người rời đi.
Niếp Quân Hạo cực kỳ hài lòng đối với mấy tên côn đồ dở dở ương ương lại thức thời này, sờ sờ trong túi của mình đã có đầy những tờ tiền giấy xanh đỏ, khóe môi nhếch lên.
Vừa mới chuẩn bị quay người đi, lại chợt cảm thấy có người vọt tới ở sau lưng mình, liền đánh lại một quyền theo bản năng.
Tô Minh Duệ nóng nảy chạy tới gần Niếp Quân Hạo, muốn ngăn đối phương lại. Nào có thể đoán được là bàn tay vừa mới chạm vào bả vai của đối phương thì đã bị nện một quyền mạnh mẽ lên mặt, lập tức ngã xuống đất, mắt nổ đom đóm.
Trong khi ý thức còn mơ hồ, cậu thoáng nghe được người đánh mình nhỏ giọng nỉ non một câu: "Không ngờ còn có một con cá lọt lưới, suýt nữa bị ám toán."
"…” Quý ngài, ngài hiểu lầm rồi… Tôi không cùng một phe với những thiếu niên bất lương kia! Tô Minh Duệ muốn lên tiếng giải thích, lại phát hiện một kích kia thật là quá mức hung tàn, một bên mặt của cậu cũng sưng lên hơn nửa, căn bản là không thể nói ra lời, hơn nữa đầu óc choáng váng, nói không chừng là đã bị đánh đến chấn thương sọ não. Di#end@anl&e1quy&d9on
"Tốt lắm, giao tiền ra đây." Niếp Quân Hạo hiển nhiên không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục ngây ngô ở đây, nhỏ giọng nói với Tô Minh Duệ đang chịu khổ.
Chắc hẳn là do anh đánh quá tay, Tô Minh Duệ căn bản không thể động đậy, bản thân liền không có sức lực để móc tiền ra. Niếp Quân Hạo hiển nhiên cũng phát hiện điểm này, nhíu nhíu mày, cuối cùng đành phải khom người xuống, tự tay móc móc vào túi của cậu, lấy ví tiền ra.
Niếp Quân Hạo chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua ví tiền chứa đầy tiền giấy đỏ thẫm, trực tiếp thu luôn cả ví tiền, xoay người rời đi không chút chần chừ.
Con chó Bắc Mỹ tên Tiểu Bạch của Tô Minh Duệ bị Niếp Quân Hạo dọa sợ bỗng chốc liền chui ra, nức nở nghẹn ngào đến gần chủ nhân, hi vọng chủ nhân nhanh đứng lên.
Tô Minh Duệ đang bị choán váng đầu óc cứ như vậy nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Niếp Quân Hạo, giống như lần nữa thấy một gốc cây bằng vàng cách mình ngày càng xa, im lặng rơi lệ.
Tinh thần bị tàn phá cộng thêm vết thương trên người còn đang phát đau càng làm cho anh ta cảm thấy cả người không khỏe. Trời mới biết, anh ta thật sự chỉ là một người đi đường chạy tới xem mà thôi. Thực tế lại một lần nữa dùng bài học kinh nghiệm xương máu nói cho mọi người, quần chúng vây xem không phải ai muốn làm là có thể làm, đây chính là ví dụ sống sờ sờ cho việc tạo nên thảm kịch nhân gian chỉ vì vây xem
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]