Cũng rất đột nhiên, cô cáo biệt thời kỳ thiếu nữ, kết hôn cùng một người đàn ông quen biết không lâu, bọn họ quen biết bắt đầu từ mâu thuẫn, yêu mến bắt đầu từ hôn nhân, phương thức yêu đương tựa hồ khác với người thường.
Bọn họ đều không hiểu rõ nhau, cô chỉ biết hắn là một kẻ biến thái tự yêu bản thân, thích ở trên giường hành hạ cô, trừ những điều đó ra, cô không biết hắn thích cái gì, cũng không hiểu tính nết của hắn, có thể nói căn bản không hiểu biết gì về hắn cả . . . . . .
Cần bao lâu để hiểu rõ một người đây? Hai người bọn họ cần bao lâu để hiểu nhau đây?
Nhưng cô cũng đồng thời hiểu được một đạo lý, vị đại thiếu gia này không thích người khác quấy nhiễu cuộc sống vợ chồng của bọn họ, cho nên cô cũng không thể tiếp tục làm đại tiểu thư, mười ngón tay không dính nước, rất nhiều chuyện đều phải tự thân tự lực, vì vậy cô đã nhúng nước, vắt khô khăn, quỳ trên mặt đất bắt đầu lau chùi.
Lau lau, đột nhiên nghe được tiếng chuông điện thoại, cuống quít đứng dậy muốn đi nhận điện, lại không nhìn thấy thùng nước bẩn ở bên cạnh, không cẩn thận đụng phải, tất cả nước đều đổ trên mặt đất, cô nhất thời mất thăng bằng, trượt chân một cái, cả người nặng nề ngã trên mặt đất.
Khi Lục Hiên Vũ từ bên trong đi ra, liền nhìn thấy một cảnh tượng chật vật như vậy, thở dài một cái, vội đi tới đỡ dậy cô, chắc là ngã rất đau, trong mắt cô đều chứa đầy nước mắt, nhưng cố không để cho nó rơi ra ngoài.
Hắn nhìn bộ dạng muốn khóc nhưng không khóc của cô, không khỏi có cảm giác dường như mình nhận nuôi một đứa bé, hắn vuốt vuốt đầu của cô, lại vuốt vuốt tay của cô, "Bị đau ở đâu? Có muốn đến bệnh viện hay không?"
"Đau, đều đau." Cô có chút yếu ớt nói, "Cái mông sắp nứt ra rồi."
"Phốc." Lục Hiên Vũ có chút không hiền hậu phì cười, ôm cô lên, thay cô vuốt vuốt cái mông, "Thật mềm. . . . . ."
Vu Linh San chỉ một lát cũng không thấy đau nữa, nghe được Lục Hiên Vũ còn có tâm tình đùa với cô, không khỏi tức giận đẩy hắn ra, "Tránh ra." Thật là vui sướng khi người gặp họa!
"Có muốn đến bệnh viện hay không? Đi kiểm tra một chút?"
"Không có vấn đề gì, chỉ là té ngã thôi, khi còn bé học múa cũng luôn ngã như vậy." Cô "ôi" một tiếng, nhìn trên mặt đất chật vật không chịu nổi, rụt đầu một cái, "Nơi này làm sao bây giờ?"
Lục Hiên Vũ âm thầm thở dài, trở về phòng tìm một chiếc váy ngủ thoải mái cho cô, "Mau đi thay đồ đi, quần áo đều ướt hết rồi, nơi này giao cho tôi."
"Nha." Vu Linh San cầm váy ngủ đi vào phòng tắm chậm chạp thay xong, lúc đi ra, tựa hồ phát hiện bên ngoài đã được Lục Hiên Vũ xử lý tốt, không khỏi có thêm mấy phần bội phục đối với hắn.
Lục Hiên Vũ đi tới bên cạnh cô, tức giận quở trách cô, "Sau này cô cứ ngồi thôi, cái gì cũng không cần làm, miễn tăng thêm phiền toái cho tôi. Bàn tay đàn dương cầm này quá tôn quý, chỉ thích hợp đàn dương cầm thôi."
Vu Linh San cũng biết hắn đang chế nhạo cô, mặc dù trong mắt hắn có mấy phần ý nghiêm túc, cô có chút ngượng ngùng, thở dài một cái, "Anh đừng cười nhạo tôi, tôi chỉ là rất ít làm những chuyện này, trước kia ở nhà, mẹ tôi cũng chỉ muốn tôi hảo hảo đàn dương cầm là được rồi, những chuyện khác đều có người giúp việc xử lý."
Lục Hiên Vũ nhìn thần sắc này của cô, cũng không muốn lại khó xử cô đi làm những việc khác, ví dụ như giặt quần áo, làm cơm trưa, "Cô xem ti vi đi, chờ một lát chúng ta đi ăn."
Căn nhà này của Lục Hiên Vũ căn bản không có người giúp việc, bởi vì lúc trước thỉnh thoảng cuối tuần hắn mới tới ở, lúc đó người giúp việc mới cần quét dọn, hắn không thích người khác vào nhà của mình, nhưng bởi vì thích sạch sẽ không thể không động thủ, hắn bận chuyện trong công ty, rất ít bận tâm đến chuyện nhà.
Trước khi cưới liền nghe mấy người bạn nói vợ có thể thay hắn thu xếp lại chuyện nhà, thế nhưng cô vợ nhỏ này, quả thật như Bồ Tát sống, cái gì cũng sẽ không, còn làm cho hắn thêm phiền.
Mà Vu Linh San lúc này an vị ở trên ghế sofa, cũng cảm thấy rất mất thể diện, cảm giác mình không có tiền đồ, cô nghĩ tới qua ít ngày nữa sẽ cùng đồng nghiệp hảo hảo học tập đạo làm vợ, trước kia cô vẫn không muốn học, cô cảm thấy phụ nữ chính là phải được đàn ông chiều chuộng, Nhưng hôm nay đột nhiên muốn học làm chút chuyện, nếu không để một người đàn ông làm hết việc nhà như vậy thật đúng là kỳ cục.
Trong lòng nghĩ như vậy, liền cầm điều khiển chuyển đến một kênh ẩm thực bắt đầu xem, xem một chút phát hiện mình đối với lĩnh vực này thật đúng là một chữ cũng không biết, thậm chí choàng váng đến sắp ngủ thiếp đi.
Lục Hiên Vũ xem xong tư liệu trong công ty liền nhìn đến Vu Linh San đang ngơ ngác ngồi xem tiết mục ẩm thực, không khỏi có chút cảm thấy buồn cười, "Tiểu thư, dựa theo trình độ hiện tại của cô xem có hiểu sao?"
Vu Linh San nhìn hắn một cái, nhớ tới chuyện hồi sáng, cầm một cái gối ôm vào trong ngực, không để ý tới hắn.
Lục Hiên Vũ đi tới kéo kéo cô, "Nếu như cô vui lòng ăn mặc như vậy đi ăn cơm với tôi, tôi cũng không sao cả."
Vu Linh San vội chạy vào trong phòng thay một chiếc váy liền màu trắng.
Vu Linh San đi theo sau lưng Lục Hiên Vũ ra cửa, Lục Hiên Vũ hỏi: "Muốn đi ăn ở đâu?"
Vu Linh San cười híp mắt ngồi vào chiếc xe xa xỉ, "Lục thiếu gia, tôi cảm thấy dựa theo thân phận của anh, chúng ta hẳn là nên ăn ở nơi đắt tiền nhất. Chúng ta đang hưởng tuần trăng mật đấy." Cô cười híp mắt nhìn hắn.
Lục Hiên Vũ nhìn cô một cái, khí thái nhàn nhã bình tĩnh cười một tiếng, "Được, liền ăn ở nơi đắt tiền nhất."
Hắn mang cô vào một nhà hàng cao cấp, Vu Linh San không khỏi giật mình, hắn cư nhiên thật sự mang cô đến khách sạn đắt tiền nhất Đài Bắc.
Mặc dù cô có chút tiền, nhưng cũng chưa bao giờ phung phí, chỗ như thế chưa bao giờ tới qua.
Lục Hiên Vũ liếc cô một cái, cười nói: "Lục phu nhân, xin cô không nên lộ ra loại ánh mắt này, người khác sẽ lầm tưởng cô chưa từng thấy qua việc đời."
"Nghe nói nơi này có thể tắm suối nước nóng." Vu Linh San hoàn toàn coi nhẹ hắn, hưng phấn lầm bầm lầu bầu.
"Chúng ta có nguyên một buổi chiều, cô muốn làm gì liền làm như thế." Đôi môi mỏng của hắn nhẹ nhàng bĩu một cái, dắt tay của cô, theo phục vụ đưa bọn họ tiến vào một gian phòng tốt nhất.
Toàn bộ gian phòng được bố trí tráng lệ, nguy nga lộng lẫy dao động ánh mắt của cô, Vu Linh San nói: "Cũng chỉ là nơi ăn uống, trang hoàng còn hoàn hảo hơn so với trong nhà."
"Nơi này không chỉ là nơi ăn uống, có rất nhiều kẻ có tiền nhưng lại không vào được nơi này, có thể vào được nơi này, trừ có tiền, còn phải có thân phận địa vị."
"A? Ý của anh là, thân phận địa vị của anh rất tốt?"
"Ừ, Lục phu nhân, cô với cao rồi."
"Ách. . . . . ." Không thể không nói, Vu Linh San tức đến điên rồi.
Bất quá thời điểm một bàn thức ăn tinh sảo được bưng lên, khói mù trong lòng cô đều bị quét sạch, còn dư lại chính là vui sướng nồng đậm. Cô không kịp chờ đợi liền gắp một miếng thịt bò thăn bỏ vào trong miệng của mình, vị tươi ngon của thịt tan vào trong miệng, cô lại không kịp chờ đợi bỏ miếng thứ hai vào miệng, "Ăn ngon thật."
Bộ dáng cô ăn cơm cũng rất đáng yêu, rõ ràng là một yêu tinh, lúc ăn cơm cũng khẽ liếc tròng mắt, vẻ mặt hưởng thụ, Lục Hiên Vũ cười cười cũng không nói chuyện, một lát lại thấy cô ăn thật nhiều, thật nhiều, không khỏi có chút ngạc nhiên, "Làm sao cô lại ăn như vậy?"
"Có vấn đề gì sao? Tôi luôn luôn ăn như vậy!" Cô hảo tâm hỏi ngược lại.
"Vóc người của cô giữ gìn thật tốt." Hắn nhìn cô ăn cơm như vậy, cảm giác ngon miệng cũng tăng lên rất nhiều. Trước kia ăn cơm cùng các cô gái, mấy cô gái đó không phải quá căng thẳng thì chính là giữ gìn vóc người, chỉ ăn một chút xíu liền đã buông đũa xuống, làm cho hắn cũng không tiện ăn tiếp.
Lục Hiên Vũ cầm đũa lên ăn cùng cô, Vu Linh San ăn no tâm tình liền đặc biệt tốt, bắt đầu tán gẫu cùng Lục Hiên Vũ, Lục Hiên Vũ cảm thấy tương đối hứng thú với những chủ đề của cô, chủ đề của cô chủ yếu xoay quanh âm nhạc, mốt, thức ăn ngon.
Nhìn dáng vẻ cô rất lười, nói chuyện cũng hô to gọi nhỏ, nhưng lúc nói chuyện lại thật hấp dẫn sự chú ý của người khác, thần thái đẹp mắt, mang theo vài phần cười yếu ớt, cứng cỏi mà nói, hắn cũng là tay chơi, thật đúng là có rất nhiều chủ đề chung, hắn cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra một vài ý kiến.
Vu Linh San đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa hai người đã kéo gần lại, có chủ đề, trở thành tri âm rồi.
Một bữa cơm ăn xong, không khí hết sức hòa hợp. Sau khi ăn xong, Vu Linh San đột nhiên hỏi: "Này, chúng ta ăn nhiều như vậy mất bao nhiêu tiền?"
Tựa hồ ăn xong nhiều món ăn, từ đầu tới đuôi cô chỉ nhớ ăn cái gì, đều quên mất phải nhìn giá món ăn, cô có chút hối hận, nơi này rất xa xỉ, tiền của hắn không phải là tiền của mình sao? Nên thay hắn tiết kiệm.
"Loại vấn đề này, phụ nữ không cần biết, để đàn ông trả tiền là tốt rồi." Hắn giống như nhìn thấu tâm tư của cô, khẽ cong khóe môi.
"Tôi chỉ hỏi mà thôi, dựa theo giá trị con người của tôi, tôi ăn không nổi nơi này." Cô thật thà nói.
"Vậy tôi nói cho cô biết, bắt đầu từ hôm nay, cô chính là bà chủ của nơi này, cô cảm thấy giá trị con người của cô có ăn được hay không?" Hắn mang theo trêu đùa, nói ra những lời này, nụ cười nhàn nhạt lay động.
Hai mắt của Vu Linh San càng mở càng lớn, chiếc ví trong tay cơ hồ muốn rơi xuống, "Anh nói cái gì?"
"Khách sạn này là của tôi, cho nên. . . . . ." Hắn khẽ ngoắc ngoắc môi.
Vu Linh San trừng mắt nhìn, "Vậy sau này tôi không phải có thể ngày ngày ở đây ăn cơm sao? Ha, tôi đang lo trong nhà không có ai nấu cơm, thật sự là quá tốt."
Lục Hiên Vũ rên lên một tiếng, đột nhiên hứng trí tiếp tục nói cũng không còn. Người phụ nữ này thật sự là quá không hiểu phong tình rồi.
Cơm nước xong, Lục Hiên Vũ hỏi Vu Linh San muốn đi tắm suối nước nóng hay không, Vu Linh San gật đầu một cái!
Cô vừa mới chuẩn bị đến phòng thay đồ thay đồ bơi, lại bị Lục Hiên Vũ kéo về, chỉ nghe hắn lạnh nhạt nói: "Hai người chúng ta tắm trần đi."
"Ách. . . . . ." Mặt Vu Linh San không khỏi đỏ lên, Lục Hiên Vũ thấy cô vẫn còn đang do dự, trực tiếp tiến lên sờ hông của cô hai ba lần cởi y phục xuống, sau đó ôm thân mình trơn bóng của cô cùng chìm vào trong suối nước nóng.
Nơi này hơi nước mờ mịt, mặt của hắn rất gần mặt của cô, trên mặt mang theo vài phần tươi cười, nhìn xem có vài phần hoảng hốt.
Làn nước ấm trêu chọc, nhuộm thân thể của cô thành màu hồng xinh đẹp, cô thoải mái vùi mình vào, thõa mãn than thở.
Hai người vẫn luôn không nói gì, có thể là bởi vì mới vừa ăn cơm xong có chút lười biếng.
Lục Hiên Vũ đột nhiên dùng nước trêu chọc cô, "Này, cô nói gì đi, ngồi không như vậy rất buồn bực."
Vu Linh San cũng động thủ trêu chọc hắn, "Buồn bực? Chúng ta lại không quen, có lời gì hay để nói sao?" Cô thoải mái để nước ngập tới cổ, cô thích nhất tắm suối nước nóng, toàn thân được làn nước ấm bao quanh, từng lỗ chân lông cũng cảm thấy thật là sảng khoái.
Cho tới bây giờ, Lục Hiên Vũ đều là người cao cao tại thượng, trên thế giới này vô số người muốn nịnh nọt hắn, hiện tại vợ mới cưới của mình cư nhiên dùng loại giọng này nói chuyện với hắn, trong lòng dĩ nhiên hết sức không vui.
Lục Hiên Vũ lạnh lùng nhìn cô một cái, đi tới phía sau cô, đôi tay tự nhiên đặt lên hai vai của cô, đôi môi thật mỏng dính vào vành tai cô, "Vu Linh San, tôi không thích nghe cô nói như vậy, giọng điệu như vậy, tôi vô cùng không thích, thật sự! Tôi xem chỉ có thời điểm ở trên giường, lời của cô tôi mới thích nghe."
Hô hấp của Vu Linh San không khỏi hơi chậm lại, khẽ giật mình không biết nói cái gì cho phải.
Bàn tay của Lục Hiên Vũ không đứng đắn di chuyển trên người cô, "Nơi này chính là địa phương tốt. . . . . . Không có ai, lại trống trải, kêu ở chỗ này nhất định sẽ rất êm tai."
Vu Linh San có chút buồn bực, tối qua đã bị hắn hành đến sắp không xong, bây giờ còn muốn? Cô khẳng định không chịu nổi, cô nhạt nhẽo cười một tiếng xoay người lại, chống lại ánh mắt có chút sớm nắng chiều mưa của hắn, cô cúi đầu, theo bản năng lẩn tránh lồng ngực của hắn, "Hiện tại ban ngày, không tốt lắm đâu?"
"Vu Linh San, tôi cho cô biết, bởi vì cô mà tâm tình tôi không tốt, cô không thỏa mãn tôi. . . . . . . . ." Ánh mắt của hắn khẽ híp một cái, môi cũng lộ ra một đường cong xinh đẹp, đặc biệt hấp dẫn.
Nhưng Vu Linh San nghe được lý do này của hắn cũng hết sức buồn bực, hắn cùng cô kết hôn hắn buồn bực, chẳng lẽ cô không buồn bực sao?
Mặc dù chuyện này là do cô dựng nên, nhưng nếu như hắn không có ý xấu, hai người bọn họ sẽ đến nỗi biến thành quan hệ như hôm nay sao?
Cô càng nghĩ càng rối rắm, có chút giận đẩy hắn ra, muốn bò lên trên bờ, cô mới nâng một chân lên, hoa huyệt non mềm của cô liền lộ ra trước mặt hắn, dính vào nước ấm, nở rộ rất tươi, rất rực rỡ.
Hắn ngừng thở, một tay kéo cô xuống, chính là một hồi mãnh liệt.
Thời điểm Vu Linh San bị hắn hôn thở hổn hển, trong lòng mặc dù cũng rất muốn, nhưng lúc này cô lại đang suy tư một vấn đề, cô không muốn trở thành công cụ phát tiết của hắn, giữa bọn họ cần phải hảo hảo thông suốt, mà không phải luôn luôn triền miên như vậy.
Cô có chút tức giận đẩy hắn ra, lấy chiếc khăn tắm ở bên cạnh khoác lên mình chạy đi.
Lục Hiên Vũ thấy cô không giải thích được tức giận, hay bởi vì dục vọng kia không chỗ phát tiết cũng hết sức nổi giận, tròng mắt ám trầm, mang theo hung ác nham hiểm, vẻ mặt lạnh lùng, nhàn nhạt mím môi.
Hắn mặc quần áo tử tế ra ngoài, nghe phục vụ nói cô đã rời đi rồi.
Hắn mặc dù cảm thấy cô tức giận có chút không thể nói lý, đột nhiên cũng cảm thấy mình có phần nóng nảy, giống như chưa từng thấy qua phụ nữ, bất quá cũng là kiêng ăn đã lâu, đột nhiên tìm được một món đúng khẩu vị liền muốn ăn một bữa Thao Thiết [1] thịnh yến.
[1]: ác thú trong thần thoại Trung Quốc, là một con ác thú ăn không biết no
Lục Hiên Vũ không khỏi cười cười, đi ngang qua tiệm bánh ngọt còn mua một chiếc bánh ngọt nhỏ, chuẩn bị trở về hò hét với cô vợ nhỏ này. Hắn mới vừa lập gia đình, đối với khái niệm gia đình cũng không phải là rất hiểu, nhưng hắn biết, nếu kết hôn, hắn liền bắt đầu phải có trách nhiệm chăm sóc tốt gia đình này.
Khi về đến nhà, cư nhiên phát hiện Vu Linh San không ở nhà, gọi điện thoại cho cô, cô cũng không nhận, Lục đại thiếu gia hắn khi nào chủ động làm những chuyện như vậy? Cúi đầu nhận sai, lại không nhận được đáp lại.
Trong lòng tức giận càng quá mức, cho đến lúc chín giờ, cô vẫn chưa về.
Hắn ngồi trên ghế sa lon, cầm điều khiển TV, kênh truyền hình đổi lần lượt, hắn không nhịn được, giận đến ngay cả một chút nhẫn nại cũng không có, hắn quả quyết tắt ti vi, đổi một bộ quần áo, liền chạy đến câu lạc bộ đêm.
Ngày thường công việc của hắn rất bận, chẳng qua thỉnh thoảng vài buổi tối rảnh rỗi mới có thể cùng mấy người bạn tốt đến câu lạc bộ đêm thả lỏng, nếu đụng phải con mồi tốt, cũng sẽ đi săn một chút tươi đẹp. Thường ngày hắn mang một dáng vẻ hoàn hảo, tùy ý ngồi một chỗ liền có rất nhiều phụ nữ tự động đưa tới cửa.
Chỉ là kể từ khi quyết định kết hôn cùng Vu Linh San, hắn không đến những chỗ như thế này nữa! Kết hôn, muốn thu liễm tính tình, trung trinh chính là chủ yếu.
Nhưng hôm nay hắn tức giận.
Lúc này hắn ngồi ở trong câu lạc bộ chậm rãi thưởng thức từng ngụm rượu, tròng mắt khẽ nheo lại, nghe tiếng nhạc đinh tai, nhìn những người đang điên cuồng trong sàn nhảy.
Hắn nghĩ, nếu như bây giờ hắn không phải là chồng của một người phụ nữ, hắn có thể còn phô trương hơn so với mỗi người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]