Chương trước
Chương sau
Hàn thuyên thêm một lúc nữa, Lãnh Thiên Dạ cùng Nham Thiên bị Tư Dạ Phong không khách khí mà đuổi về, đành ôm cái ngậm ngùi xót xa đi ra ngoài cửa. Và giờ, chỉ còn một mình cô và Tư Dạ Phong ở trong phòng, trông không hề hợp tình hợp lí chút nào cả.

“ Tư Dạ Phong, tôi muốn gọi điện cho tiểu Lục, trả điện thoại cho tôi đi.”, cô đưa bàn tay bé nhỏ trắng noãn ra trước mặt anh.

Lần trươc bị hắn không thương tiếc mà cướp đi điện thoại, thề rằng lúc đó Mạc Hân Như chỉ muốn cầm dao ngũ mã phanh thây hắn ta ra thôi, chiếc điện thoại là người bạn duy nhất ngăn cách cô với một thế giới bình thường và không bình thường, nay bị lấy mất, ai mà chịu nổi chứ?

Cho dù đối với Tư Dạ Phong, anh muốn có bao nhiêu điện thoại cũng được, nói gì đến điện thoại hàng không rõ nguồn gốc của cô chứ? Chi bằng cái gì của tôi thì anh trả tôi, cái gì của anh thì tôi trả anh, như thế thì mới công bằng, đất nước mới hoà bình và phát triển, phải không?

Ngón tay Tư Dạ Phong đang gõ máy tính bỗng khẽ dừng lại, nhưng nhanh chóng lại quay vào làm việc tiếp, ánh mắt dán chặt trên màn hình một tấc không rời.

“ Tôi ném điện thoại đó đi rồi, khi nào có dịp sẽ đưa em cái tốt hơn để dùng.” Anh nói.

Nói thật rằng cô vô cùng muốn nhảy lên đánh anh một trận, có người quỷ nào đi ném điện thoại mà không có sự xin phép của chủ sở hữu không? Người đàn ông này, đúng là lấy một tay che trời, thích làm gì thì làm!

“ Sao anh tuỳ tiện ném nó đi như thế? Anh đừng nghĩ có thể bắt cóc tôi mà muốn cái gì được cái đó. Tư Dạ Phong, anh quá mộng tưởng rồi!” Cô đỏ mặt tức giận quát tháo rồi quay đầu ra ghế sofa ngồi, không thèm liếc lấy cái nào.

Không thể nói là quan hệ giữa Mạc Hân Như và anh không phát triển, nhưng theo trong đầu nha đầu đó, chắc chỉ có thể từ kẻ thù không đội trời chung thành kẻ thù thôi. Thật chịu hết nổi, người đàn bà khác chỉ tham hư vinh mà treo cao, sẵn sàng đổi lấy toàn bộ chỉ cần qua đêm với anh, nay cô nhóc này lại luyến tiếc một chiếc điện thoại mà không màng tới anh ư? Từ khi nào lại trở ra như vậy?

Ánh mắt chuyển từ màn hình máy tính sao tiểu bạch thỏ đang hờn dỗi, anh thở dài một hơi rồi đi ra dỗ dành, hai tay nắm chặt lấy tay cô.

“ Được rồi anh sai, anh chỉ không muốn em dùng điện thoại cũ đó nữa thôi, sẽ không tốt cho mắt. Bây giờ anh liền đưa điện thoại của mình cho em dùng, được rồi chứ?” Anh quỳ xuống dưới đất hệt như đang cầu hôn, gương mặt phúc hắc có phần mếu máo, hại cô không nhịn được bật cười một tiếng.

Thấy nụ cười xuất hiện trên gương mặt trẻ con, Tư DạPhong thở phào nhẹ nhõm, hoá ra bảo bối cũng rất dễ dỗ dành, xem ra về sau anh cũng không quá khổ rồi, thật may làm sao.

“ Haha...Tư Dạ Phong, anh phải xem bộ dạng lúc nãy buồn cười lắm luôn ý, từ khi nào mà đại nhân lại đi hạ mình cầu xin thế chứ? Ôi...ôi đau bụng quá...” Mạc Hân Như cười đến nỗi mà ngã soài ra ghế lăn lộn.

Chắc chuyện này mà đem ra làm truyện cười thì không ai đỡ nổi mất, khụ khụ, chết mất thôi.

“ Được rồi, cầu xin thì đã làm rồi, em đã hết giận rồi chứ?” Tư Dạ Phong ngồi xuống bên cạnh Mạc Hân Như, bàn tay thì vẫn nắm chắt lấy không rời, thỉnh thoảng còn đưa lên miệng hôn một cái.

“ Nhưng mà nếu anh còn ném đồ đi như vậy nữa, tôi sẽ không thương tiếc mà bóp chết anh đâu!” Cô giữ lại dáng vẻ nghiêm túc, trực tiếp cảnh cáo Tư Dạ Phong.

Một lão đại của tổ chức ám sát Dạ Anh, nay phải đi chịu thua trước lời cảnh báo của một nha đầu đánh một tẹo là khóc toáng lên, thật là đau lòng ghê.

“ Được rồi, anh thề, có Chúa chứng giám hẳn hoi, bây giờ gần trưa rồi, chúng ta đi ăn trưa nhé?” Anh nói.

Cô liền gật đầu đồng ý, nói thật thì cũng có chút đói rồi. Tư Dạ Phong đưa cô đến nhà hàng Tây khá sang trọng nằm lử trung tâm thành phố A, nghe nói ở đây cũng có tiếng tăm khá lớn, hầu hết doanh nhân thành đạt đều đến đây. Tư Dạ Phong sau khi kéo ghế cho Mạc Hân Như ngồi mới kéo ghế của mình.

“ Vợ, em muốn ăn gì?” Anh đưa menu cho cô rồi hỏi.

Cách xưng hô có 1-0-2 của Tư Dan Phong cô vẫn chưa quen, vài lúc nghe có chút sến, nhưng biết làm sao bây giờ? Bản mặt người đàn ông nãy dày hơn thớt, căn bản lời cô nói không thể lọt qua.

“ Ăn bít tết nhé?” Vốn dĩ lâu rồi cô không được ăn bít tết, kể từ khi rời nhà để đến đây học, căn bản thịt bò quá đắt, mức học bổng hỗ trợ sinh viên không thể chi trả.

“ Ừm, chiều theo em.” Tiếp đó anh gọi món với phục vụ.

Trong khi chờ, Tư Dạ Phong đưa cốc nước cam ép cho cô uống, còn anh thì uống nước lọc. Vốn dĩ ăn bít tết uônbs rượu vang mới hợp, nhưng nha đầu này tửu lượng vô cùng kém, cho dù rượu gì đi nữa thì uống vào đầu óc cô cũng mơ màng, kiểu này ra ngoài chỉ sợ bảo bối bị chuốc rượu thôi, xinh đẹp non nớt này người nào mà không nổi thú tính chứ?

Đưa lên miệng nhấm nháp chút nước quả, bỗng nhiên một giọng nam nhân nào đó vang lên, khiến mày cô nhíu chặt.

“ Tiểu Như, là em sao? Không nghĩ sẽ gặp em ở đây.” Thẩm Triệt ngạc nhiên đến trước mặt cô.

Chết thật, tại sao lại gặp anh ta ở đây chứ? Rõ ràng sau khi chia tay tiểu Lục anh ta quay lại thành phố B rồi cơ mà? Tự nhiên xuất hiện tại đây là thế nào?

Tư Dạ Phong thấy người con trai gọi vợ mình quá đỗi thân mật, hết sức khó chịu ngước đầu lên, bắt gặp người đàn ông tầm tuổi tương tự bảo bối, vẻ ngoài cũng có tí gọi là đẹp trai, chỉ là hơi gầy, nhưng dù sao không được gọi nha đầu nhà như vậy, khác gì ném cho anh thùng dấm chua không?

“ À...ờ...tiểu Lục...cô ấy thế nào rồi?” Thẩm Triệt có hơ ngại ngùng nói ra, nhưng cũng không kìm được lòng mà hỏi.

“ Vợ, đây là ai?” Tư Dạ Phong nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ đây là bạn trai cũ của cô bạn cùng phòng mà lần trước Thiên Dạ có tìm hiểu sao?

Nghe người đàm ông gọi Mạc Hân Như là vợ, Thẩm Triệt hết sức hoảng hốt, trời, tiểu Như kết hôn rồi ư, sao anh không biết chứ?

“ Tiểu Lục vẫn khoẻ, còn đây là...ờm...” Mạc Hân Như vô cùng e ngại khi nói ra, gọi thẳng là chồng có chút không quen, đằng nào cô cũng chỉ bị Tư Dạ Phong bắt kí giấy kết hôn trong một lần say thôi.

“ Tôi là chồng cô ấy, xin hỏi anh là ai?” Tư Dạ Phong chẳng thèm đợi cô nói, trực tiếp nói ra câu trả lời.

“ Ồ, tôi tên Thẩm Triệt, bạn cũ của tiểu Như, hôm nay biết tin cô ấy đã kết hôn mới có chút bất ngờ, vậy thì xin đành phải chúc em hạnh phúc rồi. Phiền em có thể nói với tiểu Lục một câu, anh muốn nói chuyện với cô ấy mà không được.” Thẩn Triệt hơi gãi gãi đầu nhờ vả Mạc Hân Như.

Cái người này thật hết chỗ nói, đã chia tay người ta rồi còn muốn gặp lại, hắn ta muốn tiểu Lục đau lòng sao? Anh ta còn chút tình người không vậy?

“ Tôi nghĩ Thẩm tiên sinh cũng khôgn cần quan tâm đến bạn của vợ tôi làm gì, đằng nào cô ấy cũng chuẩn bị kết hôn rồi.” Tư Dạ Phong đan hai tay vào nhau, nhìn Thẩm Triệt nói.

!

Tư Dạ Phong, anh nói cái quái gì vậy chứ?

“ Tư Dạ Phong, cậu đây rồi, tôi tìm cậu mãi. Nãy quên mất mượn chìa khoá thư phòng của cậu, tôi có quên tập tài liệu ở trong đó.” Lãnh Thiên Dạ từ đâu nhảy ra đứng trước bàn bọn cô.

“ Xin giới thiệu với Thẩm tiên sinh, đây là Lãnh Thiên Dạ, chồng chưa cưới của tiểu Lục” Tư Dạ Phong không khách khí mà đem Lãnh Thiên Dạ lên bàn hiến tế.

*************

Thật ra ta cũng như mấy người thôi, đợi chị tác giả viết truyện mà mất mấy cái xuân xanh rồi, hôm bay đọc xong mà trong lòng thốt một tiếng: R.I.P for anh Dạ =)))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.