Một mùa mưa lại kéo đến vào tháng 5 này, con đường ẩm ướt không ai mà muốn bước ra khỏi nhà, tại một căn biệt thự to lớn, trong căn phòng trống rỗng, chỉ có ít đồ và chiếc giường trắng tinh. Một thân hình bé nhỏ đang chùm chăn cứng ngắc, ngủ say mê như người mất hồn, nét mặt ấm êm vô cùng cho tới khi.
" con mèo lười, em không định xuống nhà ăn sáng đấy à, định để cha đợi sao ": giọng hắn vang vọng từ ngoài cửa vào kêu cô.
" anh và bác ăn trước đi, trời còn chưa sáng cơ mà ": cô lèo nhèo một hồi rồi cũng lăn ra ngủ tiếp.
" cái con Mèo lười này, được lắm ": hắn dường như điên lên rồi, chạy xuống nhà nói với cha hắn một tiếng rồi đi lên lại phòng cô.
" cái gì mà nặng quá ": cô cảm giác trên thân thể mình bị cái gì đó đè lên thì phải.
" mèo, em dậy mau ": hắn đang ngồi trên người cô đây mà, cố gắng lôi cái chăn ra khỏi đầu cô.
" A, anh làm gì thế, xuống mau, nặng quá ": làm cô hoảng cả hồn, không hiểu hắn đang nghĩ gì mình lại trèo lên người cô ngồi.
" dậy lẹ ": hắn nhéo cái má lúm đồng tiền của cô làm đỏ ửng cả lên.
" đau, anh điên à, chưa sáng nữa cơ mà ": cô hắn tay hắn ra, đã không được mà cô còn bị đau hơn khi hắn cứ mãi cầm lấy.
" não em bị nhiễm nước đúng không, giờ đã 6 giờ rồi đấy ": nhéo đến muốn bầm tím cả lên, mới chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-hac-dao-cung-chieu-vo-xinh/85941/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.