Như có một cái gì đó chỉ dẫn, Tống Khuynh Thành không đi vào bếp, mà bước ra phòng khách.
Dép bông chạm xuống nền đất không phát một tiếng động.
Cô nhẹ nhàng đi thẳng qua.
Tới lối đi nhỏ giữa bàn trà và ghế sofa, Tống Khuynh Thành từ từ ngồi xổm xuống, làn váy lụa dài trắng trải ra thảm trên sàn, như một đóa hoa bách hợp nở rộ, hai tay trắng nõn ôm đầu gối, thở ra còn ngửi được mùi dầu gội trái cây thoang thoảng trên người.
Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ có chiếc đèn bàn chiếu sáng.
Nương theo ánh đèn nhỏ, Tống Khuynh Thành nhìn người đàn ông ngủ say trên ghế sofa.
Cô chưa từng ngắm nhìn kỹ gương mặt của Úc Đình Xuyên dù đã gặp vài lần, thậm chí trong lòng còn coi anh là "kim chủ", nhưng trong tiềm thức, bởi vì có một cái gì đó ngăn cản mà ngoại trừ đôi mắt thâm thúy kia, những cái khác cô đều không nhớ rõ.
Tầm mắt dời khỏi áo sơmi người đàn ông, lướt qua yết hầu nhô lên, nhìn về bờ môi anh hơi nhếch.
Không nhớ rõ đã nhìn thấy ở đâu đó có một câu nói…
Người đàn ông môi mỏng luôn bạc tình bạc nghĩa.
Tống Khuynh Thành không khỏi nghĩ đến chuyện Thẩm Triệt nói ở trong điện thoại, một người đàn ông sau khi biết vợ trở thành tàn phế, liền làm đơn li dị mà không hề thương lượng, quả thật không có tình cảm không quan tâm.
Thậm chí có thể nói gần như là vô tình vô nghĩa.
Trong đầu Tống Khuynh Thành lại hiện ra đêm tiệc sinh nhật nhà họ Cố, hình ảnh Úc Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-gioi-kinh-doanh-sung-vo-ca-ngay/864122/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.