Chương trước
Chương sau
Nghe ra giọng điệu của cậu nghiêm nghị, Tống Khuynh Thành khẽ mỉm cười: "Cậu sợ tôi sau này cũng chạy đến Hoàng Đình nhảy lầu?"
"Tôi không sợ chị nhảy lầu, nhưng tôi sợ chị nhảy vào hố lửa!" Thẩm Triệt oán hận nói: "Đến lúc đó sẽ chết cháy."
Sợ cô chưa đụng tường Nam chưa quay đầu[1], đành nói thẳng những chuyện mà cậu hỏi thăm được: "Vợ trước của Úc Đình Xuyên là thiên kim tiểu thư của nhà họ Mộ, nghe nói anh ta có thể nhanh chóng đứng vững ở Hằng Viễn từng bước đi lên là nhờ có sự ủng hộ của nhà vợ trước anh ta, nhưng sau đó vợ trước anh ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải cưa hai chân, bệnh viện chẩn đoán là không trị được nữa, anh ta lập tức lên tòa án làm đơn li dị."
[1] “chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (不撞南墙不回头)”, ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý.
Một người đàn ông như vậy có thể nói là vô cùng bạc tình...
Tống Khuynh Thành yên tĩnh nghe, không cho ý kiến.
Thấy bên kia điện thoại không có phản ứng, Thẩm Triệt vô cùng gấp gáp: "Chị có nghe tôi nói gì không?"
"Ừm." Tống Khuynh Thành đồng ý,
"Nếu nghe, vậy sau này nên cách xa Úc Đình Xuyên ra."
...
Úc Tinh trở lại phòng của mình, nhìn thấy Tống Khuynh Thành đang dựa trên ban công nhìn cảnh đêm, cô ấy đẩy cửa trượt đi ra ngoài: "Đứng ở đây không nóng à?"
Tống Khuynh Thành quay đầu lại, nhìn cô cười nhạt: "Cậu đứng một chút liền biết mà."
Nói xong, lại nhìn phía cửa nhà họ Úc.
Xe vốn đã dừng nhưng vẫn còn dấu hiệu xe đang hoạt động, đèn đỏ đuôi xe lấp loé, tiếng còi xe thỉnh thoảng truyền đến, dưới ánh đèn đường mờ, là bóng đen đang nhúc nhích, mơ hồ còn có tiếng người truyền đến.
"Cuối cùng cũng yên tĩnh." Úc Tinh mím môi nói thầm.
Cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng soạt.
Cố Gia Chi xách túi đứng ở cạnh cửa chuẩn bị rời đi, lên tiếng chào Úc Tinh: "Tinh Tinh, rảnh rỗi tới nhà chơi nhé."
Mặc dù biết là lời khách sáo, Úc Tinh vẫn gật đầu: "Cô đi đường chú ý an toàn."
Cố Gia Chi khẽ cười: "Cháu cũng đi ngủ sớm một chút."
Đúng lúc này, Úc Đình Xuyên cũng xuất hiện tại cửa ra vào, cầm chìa khóa xe trong tay: "Cầm đủ đồ rồi?"
"Ừm." Cố Gia Chi gật đầu.
"Vậy đi thôi."
Nhìn hai người cùng nhau rời đi, Úc Tinh hừ hừ: "Có chú hai đưa về, khó trách cười tươi như vậy."
Tống Khuynh Thành không lên tiếng, cúi đầu nhìn xuống dưới tầng…
Chiếc xe Jaguar XKR màu đen khởi động, rất nhanh rời khỏi vị trí.
Khách mời tản đi, cả tòa biệt thự trông quạnh quẽ.
Ở tầng dưới người giúp việc bắt đầu thu dọn, cốc chén va chạm vào nhau phát ra tiếng lanh lảnh.
Úc Tinh nằm nhoài người trên giường lớn không chịu cử động, còn thuận tay kéo theo Tống Khuynh Thành nằm bên cạnh mình, bắt đầu kể sử tích thê thảm vừa nãy bị cô Năm quất roi ở phòng ông cố, một lúc sau, ôm chặt lấy Tống Khuynh Thành giả bộ khóc: “Thật sự lúc ấy nên dẫn cậu theo, cậu không biết đâu, lúc bà ấy hỏi mình cái nhìn về vấn đề biển phía Nam, mình có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa vậy.”
Tống Khuynh Thành nhéo cái mặt trẻ con của Úc Tinh, như lơ đãng nhắc đến: "Sao mình không thấy chú Năm?"
"Ly hôn rồi." Úc Tinh nói.
"Mình nhìn thấy cô Năm cậu cũng rất tốt mà."
"Đúng là tốt, đáng tiếc là gặp phải tên đàn ông cặn bã thích ngủ với thư ký."
Tống Khuynh Thành dừng lại một chút rồi hỏi: "Vậy chú hai cậu thì sao? Vì sao chú ấy lại li dị?"
Lần này, Úc Tinh không nhanh miệng nói, qua năm, sáu giây mới trả lời: "Chắc là không còn tình cảm, cụ thể mình cũng không biết, lúc đó mình không ở nhà..."
Nói một lúc, bên cạnh dần dần không còn âm thanh.
Tống Khuynh Thành quay đầu, thấy vẻ mặt Úc Tinh yên tĩnh ngủ.
...
Tống Khuynh Thành có cảm giác ngủ không ngon, mở mắt ra, trong phòng có một ngọn đèn bàn chiếu ra ánh sáng màu cam dịu, sắc trời ngoài cửa sổ hiện màu xanh đen, mơ hồ có thể thấy được cảnh vật. Cô không quen nằm với người khác cùng một giường, có lúc trở nên nghiêm trọng là mất ngủ cả đêm.
Lấy điện thoại di động từ dưới gối ra nhìn, thấy mới hơn bốn giờ sáng.
Tối hôm qua trước khi ngủ không có tắm, cho dù trong phòng có điều hòa, trên người vẫn rất khó chịu.
Tống Khuynh Thành lấy tay Úc Tinh đặt trên người mình ra, xốc chăn lên.
Trên bàn sách, đã để sẵn đồ rửa mặt và quần áo thay.
Phòng Úc Tinh không có phòng tắm riêng, Tống Khuynh Thành đành ôm lấy đồ nhẹ nhàng đi ra toilet bên ngoài.
Nước ấm dội từ trên đầu xuống, cơ bắp cả người cứng ngắc đều được thả lỏng ra, cô nhắm hai mắt, mặc cho nước chảy cọ rửa thân thể xinh đẹp của mình, lướt qua da thịt nhẵn nhụi, chảy xuống đôi chân dài trắng nõn cô rồi tụ hợp vào ống thoát nước...
Lúc lau người, Tống Khuynh Thành mới phát hiện chỉ có một cái khăn lông.
Không muốn dùng máy sấy đánh thức những người khác, nên cầm khăn giấy lau nước đọng ở phần thân dưới, sau đó mặc váy ngủ rộng rãi, dùng khăn mặt lau tóc rồi rời khỏi toilet.
Đột nhiên cảm thấy có chút miệng khô.
Tống Khuynh Thành không thấy nước ở trong phòng, nên đành đi xuống lầu tìm.
Trong phòng khách biệt thự to lớn có ánh đèn mờ.
Tống Khuynh Thành vừa mới xuống tầng, đã nhìn thấy Úc Đình Xuyên nằm ngủ trên ghế sofa.
Trên người anh vẫn là bộ đồ tối hôm qua, mặc như thế này, ở đêm khuya tĩnh lặng lai càng có cảm giác uy nghiêm đáng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.