Tổng giám đốc Lưu khẽ lắc ly rượu, rượu ở dưới đáy ly trào lên: "Thế nào, cô Tống không cho tôi mặt mũi à?"
Nhìn bàn tay người đàn ông đưa tới trước mặt, da gan bàn tay[1] nhăn nheo, đầy đốm đồi mồi, Tống Khuynh Thành cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn trong lòng, cầm chai rượu đỏ ở bên cạnh qua, rót vào ly trống nửa ly, sau đó cầm chân cao của ly rượu chạm nhẹ vào ly của tổng giám đốc Lưu, khóe môi nhếch lên, ánh mắt đung đưa nhìn quanh: “Tổng giám đốc Lưu, ly rượu này tôi uống trước.”
[1] gan bàn tay (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ)
Dứt lời, môi đỏ dính lên miệng, uống một hơi cạn sạch ly.
Tổng giám đốc Lưu nhìn cô liếm môi, không để cô phải khó xử nữa, thu hồi tay đặt ở eo nhỏ của Tống Khuynh Thành, đặt ý nghĩ vào trên bàn tiệc.
Cát Văn Quyên thấy vậy, nháy mắt với Tống Khuynh Thành.
Tống Khuynh Thành không để ý, tự rót cho mình ly rượu đỏ, sau khi uống xong liền đứng lên, cười nhạt nói: "Tửu lượng tôi yếu, muốn đi toilet."
Trên hành lang, Tống Khuynh Thành và Cố Thanh Vi lại lần nữa không hẹn mà gặp.
Cố Thanh Vi thuận tay lấy ly rượu, đang cười nói với hai cô gái nhỏ mặc lễ phục, thì thoáng nhìn thấy Tống Khuynh Thành đi tới, sắc mặt lập tức lạnh xuống, đến khi Tống Khuynh Thành đã đi xa, cô ta căm giận mắng một câu: "Đúng là kỹ nữ tâm cơ không biết xấu hổ!"
"Cậu quen cô ta?" Cô bạn họ Lý nhìn bóng lưng Tống Khuynh Thành.
Cố Thanh Vi nhấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-gioi-kinh-doanh-sung-vo-ca-ngay/864113/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.