Úc Đình Xuyên ngồi tư thế tùy ý, mà vẫn không che giấu đi khí chất cao quý, hai chân thon dài bắt chéo nhau, ống quần thẳng xuống lộ ra nửa khúc vớ màu đen cùng với giày da bóng lưỡng. Ánh mắt anh rất bình tĩnh, cũng rất sâu xa. Khiến cho Tống Khuynh Thành không hiểu tại sao lại cảm thấy tê dại cả đầu. Úc Đình Xuyên ngồi ở đó rất lâu... Vừa khéo người phục vụ bưng mâm đi ngang qua, tầm mắt bị che chắn, cô không chút biến sắc dời mắt, đi về phía toilet Trong phòng rửa tay. Tống Khuynh Thành đứng trước bồn rửa mặt, dùng khăn giấy lau mái tóc rối bị ướt dính trên gò má, động tác chậm lại từ từ, cô bình tĩnh nhìn gương sáng trên tường, ngũ quan tinh xảo, trang điểm thanh nhã, nhưng khuôn mặt xinh đẹp cũng không phải là một chuyện tốt, đặc biệt khi tài lực của bản thân không cách nào xứng đôi với nó. Vò khăn giấy thành một cục rồi ném vào thùng rác, cô hít sâu một hơi, giơ tay lên lấy xuống trâm cài tóc. Mái tóc như rong biển buông xuống tán loạn, bởi vì bới uốn lên, nên thoạt nhìn như xoăn tự nhiên, tóc dài che khuất cổ và bả vai trắng nõn, cũng che đi vết rượu đọng trên phần ngực. So với khí chất thanh lệ tao nhã lúc nãy, Tống Khuynh Thành bây giờ, là người phụ nữ nhẹ nhàng phong tình. ... Từ toilet ra ngoài, Tống Khuynh Thành bất giác nhìn về phía lối đi nhỏ trong khu nghỉ ngơi, nơi đó đã không còn ai, chỉ có dấu vết tàn thuốc. Trong sảnh yến hội, tiệc sinh nhật đã bắt đầu. Nhà họ Lục được an bài ở bàn 20, gần sát với phía trên. Tống Khuynh Thành vừa bước vào đã nhìn thấy vẻ mặt cười xán lạn của Cát Văn Quyên, còn có người đàn ông béo ú ngồi bên cạnh bà ta, Cát Văn Quyên như có cảm ứng nhìn qua bên này, ý cười trên môi vẫn không tắt, đến cả tổng giám đốc Lưu kia cũng quay đầu, nhìn thấy Tống Khuynh Thành một thân váy đỏ, đôi mắt vốn đã đục ngầu lập tức sáng lên. "Mới vừa rồi cháu ở đâu vậy, mau tới đây." Cát Văn Quyên ra vẻ người thím tốt.
Tổng giám đốc Lưu liền đứng dậy, kéo ghế bên cạnh mình: "Tính từ lần gặp mặt trước, đã rất lâu rồi tôi không gặp lại cô Tống, đêm nay cô Tống nhất định phải theo tôi trò chuyện nha." Đến khi Tống Khuynh Thành ngồi xuống, tổng giám đốc Lưu như lơ đãng khoát cánh tay lên trên ghế cô ngồi. Tống Khuynh Thành giả vờ như không thấy động tác của ông ta, không nói lời nào cũng không lấy lòng, Cát Văn Quyên thấy cô không thức thời như thế, đánh tự mở miệng thay đổi bầu không khí: "Khuynh Thành, trước khi đến không phải cháu nói có chuyện muốn thỉnh giáo tổng giám đốc Lưu sao? Như thế nào bây giờ lại thẹn thùng vậy?" "Ồ? Cô Tống muốn hỏi tôi cái gì?" Tổng giám đốc Lưu lập tức tiếp lời. Tống Khuynh Thành khẽ mỉm cười: "Muốn hỏi thì rất nhiều, nhưng không biết vì sao lại nói thế." Cát Văn Quyên trừng cô cảnh cáo, Tống Khuynh Thành làm như không nhìn thấy, cầm ly thủy tinh nhấp ngụm rượu. "Tổng giám đốc Lưu, tôi mời anh một ly." Lục Tích Sơn giơ ly rượu lên, khéo léo xoa dịu bàn ăn tẻ nhạt: "Chúc hợp tác tiếp theo của chúng ta thân mật vô gian[1], tiến thêm một bước." [1] Nghĩa là ăn cạnh nằm kề Tổng giám đốc Lưu cười, ngửa đầu uống ly rượu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Tống Khuynh Thành. Tầm mắt của ông ta nhìn từ gương mặt đến ngực cô, sau đó một đường đi xuống bụng bằng phẳng đến dưới nữa là mông cô. Tổng giám đốc Lưu đã lăn lộn làm ăn hai mươi mấy năm, có mỹ nhân nào mà chưa từng thấy qua, nhưng mỹ nhân còn nhỏ tuổi mà nhà họ Lục đưa tới cửa này đúng là hiếm thấy, ngũ quan bây giờ còn hơi ngây ngô, sau này nảy nở rồi, thì thật sự đúng như tên, đẹp khuynh nước khuynh thành, nghĩ đến đây, ông ta đối với ‘quà’ Cát Văn Quyên tặng càng hài lòng hơn. "Ngón tay này của cô Tống sao vậy?" Ông ta hỏi. Tống Khuynh Thành mỉm cười: "Không cẩn thận bị thương, không có gì đáng lo." Tổng giám đốc Lưu điều chỉnh tư thế ngồi, hơi gần sát với Tống Khuynh Thành, tai đặt trên lưng ghế cũng bắt đầu rục rịch, bên cạnh chỉ cần nhìn thấy một cái liền có thể hiểu. Cát Văn Quyên giống như không nhìn thấy động tác của tổng giám đốc Lưu, nghiêng đầu thấp giọng nói chuyện với Lục Tích Sơn, để dời sự chú ý của chồng đi. Tổng giám đốc Lưu híp mắt nhìn chằm chằm gáy trắng nõn của Tống Khuynh Thành, cười ám muội: "Tháng trước tôi đi một chuyến đến Dubai, có mang về mấy đồ trang sức, xong tiệc cô Tống đến chỗ tôi ngồi một chút nha?" Tống Khuynh Thành chưa kịp mở miệng, thì có mấy người đi vào sảnh yến hội, dù bọn họ không làm ra động tĩnh lớn, nhưng bởi vì thận phận, nên thu hút không ít khách khứa xôn xao nhìn về phía họ.
"Khoan thai đến muộn mới là màn kịch nổi bật." Tổng giám đốc Lưu hừ nhẹ cảm khái. Tống Khuynh Thành nghe tiếng ngước mắt, ánh mắt khóa trên thân ảnh một người đàn ông cao lớn, đến nhất thời không dời mắt được. "Úc Đình Xuyên ông chủ của Hằng Viễn, tôi cho là anh ta đã sớm đến đây, mới vừa rồi ở cửa thang máy tôi còn nhìn thấy anh ta, vốn dĩ muốn đi qua bắt tay với anh ta, kết quả lại còn phải xếp hàng." Tổng giám đốc Lưu tự giễu nói. Người khách khác cùng bàn cười tiếp lời: "Lão Thất nhà họ Cố với Úc Đình Xuyên ngoại trừ là đổi tác trên phương diện kinh doanh, còn có quan hệ ngầm tốt đến mức có thể cùng mặc một cái quần đấy, huống hồ thế hệ trước của nhà họ Cố và nhà họ Úc xuất thân cùng lữ đoàn quân đoàn ‘Giai’, giao tình tốt như vậy, thì sinh nhật bậc bề trên nhà bên kia, nhà bên này nhất định sẽ tham dự.” Có người hỏi: "Bên cạnh anh ta chính lão Thất nhà họ Cố đúng không?" Bên kia, Úc Đình Xuyên và Cố Chính Thâm vừa nói chuyện vừa đi đến bàn chủ trì. Sau khi xem xong náo nhiệt, tiệc sinh nhất khôi phục lại như bình thường. “Nào." Tổng giám đốc Lưu rót rượu, giơ đến trước mặt Tống Khuynh Thành, híp mắt nói: "Có câu nói rất hay, mỹ nhân sao mời rượu[2], như ngày hôm nay có cô Tống ở bên cạnh, để cho người phàm tục tôi đây cũng được hưởng thụ mỹ nhân." Miệng vừa nói chuyện, tay vừa vòng eo Tống Khuynh Thành. [2] Trích trong Ngọn Lâu Xuân của u Dương Tu (nguồn baidu) "..." Sắc mặt Tống Khuynh Thành trầm tĩnh, ngón tay bởi vì nắm chặt ly rượu mà trở nên trắng bệch. Lục Tích Sơn há mồm định nói gì đó, Cát Văn Quyên ở dưới bàn kịp thời nắm tay giữ ông lại, trên mặt cười nghênh hợp tổng giám đốc Lưu: " Tổng giám đốc Lưu nói gì thì nói, Khuynh Thành cháu kính ly rượu này, xem như cũng coi trọng ông rồi." "Thật không?" Tổng giám đốc Lưu đắc ý nhíu mày. Cùng lúc đó, bên bàn chủ trì. Cố Chính Thâm đang cùng người khác hàn huyên vài câu, chợt quay đầu thấy Úc Đình Xuyên nhìn một hướng khác, cũng nhìn sang theo "Nhìn cái gì vậy?" "Chỉ vô tình nhìn." Úc Đình Xuyên thu tầm mắt lại, ấn nửa điếu thuốc thơm vào trong gạt tàn thuốc. Khi anh nhìn qua, vừa khéo thấy cô gái bị người đàn ông bên cạnh ôm eo chiếm tiện nghi, toàn bộ tiệc tối chỉ có một mình cô mặc màu đỏ, lúc anh tiến vào sảnh tiệc, đã chú ý tới Tống Khuynh Thành cô ở bên trong góc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]