Sáng hôm sau, Tống Khuynh Thành rửa mặt xong xuống tầng thì người giúp việc cũng đã dọn xong canh thừa thịt nguội ở trên bàn ăn.
"Dậy rồi sao?" Lục Tích Sơn đi ra từ phòng sách ở tầng một, ông quay đầu căn dặn người giúp việc đang ở trong nhà ăn: "Làm thêm một phần bữa sáng nữa đi."
Lời còn chưa dứt, một giọng nữ khác đã vang lên: "Dì Lương, đi lên búi tóc giúp tôi."
Cát Văn Quyên đứng ở lầu hai, mặc bộ đồ công sở, lạnh lùng liếc Tống Khuynh Thành một cái, nói xong quay người trở về phòng.
Là chủ của một gia đình, Lục Tích Sơn thấy vậy liẻn có chút không vui, Tống Khuynh Thành mỉm cười: "Cháu đã hẹn với bạn học đi ra ngoài chơi nên sẽ không ăn sáng."
Lục Tích Sơn nói: "Muốn đi ra ngoài sao? Vậy để lái xe đưa cháu đi."
Tống Khuynh Thành đi tới cửa trước chỗ thay giày, nói: "Không cần, cũng không quá xa đâu ạ."
Tống Khuynh Thành vừa rời đi, Lục Tích Sơn bóp mi tâm, sau đó quay người lên tầng. Bên trong phòng ngủ chính, Cát Văn Quyên đang vẽ lông mày, ông ta nhìn gương mặt được chăm sóc tỉ mỉ của vợ qua gương, nói với giọng trách cứ: "Khuynh Thành vẫn còn con nít, bà không thể bao dung quan tâm nhiều hơn một chút sao?”
"Bộp!" Cát Văn Quyên đập mạnh bút vẽ lông mày xuống bàn trang điểm.
Bà ta ngước mắt nhìn về phía ông chồng có tính cách nhu nhược của mình: "Nó đâu phải là chui từ trong bụng tôi ra! Lục Tích Sơn, ông đừng quên, nó không phải là con của người anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-gioi-kinh-doanh-sung-vo-ca-ngay/864101/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.