Chương trước
Chương sau
Cô vẫn luôn biết gương mặt mình rất đẹp.
Có lẽ là từ ngày Cát Văn Quyên mắng gương mặt cô càng ngày càng giống bà mẹ hồ ly tinh không biết xấu hổ kia.
...
Hơn chín giờ đêm, Tống Khuynh Thành trở lại biệt thự nhà họ Lục, vừa mới mở cửa, loáng một cái, trước khi cô kịp phản ứng, mặt trái đã hứng trọn một cái tát.
"Bà đánh con bé thì làm được gì chứ!" Lục Tích Sơn đi tới quát lớn.
“Con bé?” Cát Văn Quyên cười lạnh: “Ông xem đứa cháu gái rẻ tiền này là bảo bối, nhưng nó có coi ông là chú ruột mà hiếu thuận đâu! Tôi chạy bao nhiêu đường mới câu được quan hệ với tổng giám đốc Lưu, hồi năm ngoái vợ của ông ta mới chết, con trai duy nhất cũng đang du học ở nước ngoài, bao nhiêu người đang mong đợi được làm bà chủ giàu có. Nó thì hay rồi, dám đắc tội với người ta luôn, nếu như không phải tổng giám đốc Lưu gọi điện thoại cho tôi, nói ở trường học không đón được người, chắc tôi cũng sẽ không hay biết gì.”
Da Tống Khuynh Thành mỏng, trắng, gò má bị đánh lập tức có dấu vết sưng đỏ.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt phẫn hận của Cát Văn Quyên, nói lý lẽ: “Lần đó thím chỉ dẫn tôi tới nhà hàng ăn cơm chứ không nói là đi xem mắt, huống hồ xem mắt này chỉ là nói chuyện bình thường, cũng không nhất định đi xem mắt thì phải kết hôn.”
"Lục Tích Sơn ông nghe đi, nuôi nó bao nhiêu năm, mà bây giờ nó báo đáp chúng ta như vậy đấy?"
Lục Tích Sơn quát lớn: "Bà bớt nói lại một chút đi!"
"Cho nó đi xem mắt tổng giám đốc Lưu, không phải ông cũng đồng ý sao? Điều kiện tổng giám đốc Lưu tốt như vậy mà còn kén chọn. Lỡ những chuyện xấu hổ của nó lộ ra, còn gia đình nào ở Nam Thành cần nó? Còn dám không vừa mắt tổng giám đốc Lưu nữa chứ, người ta không chê thì cô nên biết ơn mới phải"
Tống Khuynh Thành mím môi mỉm cười: "Thật đáng tiếc là chị họ đã sớm kết hôn, bằng không thím thích tổng giám đốc Lưu như thế, chắc sẽ coi tổng giám đốc Lưu gần năm mươi tuổi như một đứa con trai luôn rồi."
"Mày!" Cát Văn Quyên không nói lại được, tức giận chỉ vào Tống Khuynh Thành: “Bố mẹ mày là thể loại gì vậy chứ! Mẹ mày lén kết hôn rồi sinh ra mày, chồng chết thì ném con đi lập gia đình với người khác, đúng là trên không nghiêm dưới sẽ loạn mà.”
Cuối cùng Lục Tích Sơn không thể nhịn được nữa, trở tay cho bà ta một bạt tai.
"Ông dám đánh tôi?" Cát Văn Quyên ôm mặt, không dám tin nhìn chồng mình.
Lục Tích Sơn nghiến răng, sắc mặt cực kỳ khó coi, nói với Tống Khuynh Thành: "Khuynh Thành, cháu lên tầng trước đi."

Tống Khuynh Thành ở bên cạnh nhếch môi cười, cho dù Cát Văn Quyên có nói đến mức khó nghe hơn nữa hay má trái có đau nóng, lông mày cô cũng không có nhíu lấy một cái, nghe thấy Lục Tích Sơn nói vậy, cô gật đầu: "Chú thím, cháu về phòng trước."
...
Tống Khuynh Thành vứt túi xách lên trên giường, cầm lấy chai nước suối trên bàn trang điểm, uống hơn nửa chai giải tỏa cơn khát.
Cô không dùng cơm tối ở nhà họ Úc. Lúc nhìn thấy dì quản gia chuẩn bị bày bát đũa trên bàn ăn, cô nói có việc nên đi trước, sau đó ở bên ngoài đi dạo hơn hai giờ mới trở về nhà họ Lục.
Ở tầng dưới còn truyền đến tiếng tranh cãi giữa Cát Văn Quyên và Lục Tích Sơn.
Tống Khuynh Thành đi tới trước tủ quần áo mở cửa ra, lấy hộp sắt ở trong ngăn kéo dưới cùng, mở nắp hộp rút quyển tạp chí giải trí tuần san được che giấu ở dưới những vật khác, rồi lật trang giấy đã bị xé đi một góc.
Đây là một bài báo lá cải đã rất cũ.
Ảnh chụp không rõ ràng, nhưng vẫn nhìn ra là một nam một nữ, hai người đứng ở bên cạnh một chiếc xe ô tô thương vụ, người phụ nữ đeo kính râm và khẩu trang, dáng người cao gầy xuất chúng, còn người đàn ông, mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, chỉ mơ hồ nhìn thấy là một bóng người cao to, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy là người ngồi ở vị trí cao có quyền thế.
Tiêu đề phóng to màu đỏ hồng ở giữa mặt báo ‘Ảnh hậu Chu Kỳ gặp ông chủ Hằng Viễn vào ban đêm.’
"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
Tống Khuynh Thành đem tạp chí và hộp sắt nhét vào lại ngăn kéo, đứng dậy đóng lại cửa tủ quần áo, khi Lục Tích Sơn mở cửa ra đi vào, chỉ nhìn thấy cô ngửa đầu uống nước.
Bây giờ Lục Tích Sơn tìm đến cô, ý đồ rất rõ ràng.
Quả nhiên, quan tâm mặt cô hơi sưng xong, liền nhẹ nhàng mở miệng: "Chú đã nói qua với thím cháu. Gần tối tổng giám đốc Lưu có gọi điện thoại cho thím cháu, nói rất thích cháu, hi vọng nhà chúng ta có thể thúc đẩy chuyện hôn sự này. Đương nhiên, cháu không thích tổng giám đốc Lưu, chú sẽ không ép cháu. Tuy với xã hội hiện nay, tìm một đối tượng gia đình giàu có là chuyện không hề dễ dàng, nhưng chú không muốn cháu gả đi lại phải chịu khổ."
Tống Khuynh Thành yên tĩnh cụp mắt, vuốt nắp bình không nói gì.
Nhà họ Lục không phải là gia đình xa hoa gì, chỉ là ngày xưa nhờ bố Lục Tích Sơn chuyển từ làm công ăn lương sang tự kinh doanh quần áo nên mới có chút khởi sắc, cố gắng qua hai đời, cuối cùng ở giới kinh doanh Nam Thành cũng có một chỗ đứng, nhưng mà gần năm năm nay công ty quần áo nhà họ Lục ngày càng sa sút, vốn phải xoay vòng liên tục, nhiều nhà máy lần lượt đóng cửa, nếu còn tiếp tục như vậy, thì sớm muộn gì cũng cầm bất động sản đi gán nợ ngân hàng.

Vì vậy, Cát Văn Quyên nghĩ đến dùng thông gia để làm giảm nguy cơ công ty phá sản.
Nhưng lại không nỡ lòng lấy máu mủ của mình ra hy sinh, nên mới lấy người ngoài này ra thay thế.
Lục Tích Sơn ngồi ở trên giường, hai tay để trên đầu gối, tiếp tục nói: “Buổi chiều bệnh viện có điện thoại tới, và chú đã đóng giúp cháu 50 ngàn tệ, hẳn là cũng đủ cho bảy tám tháng tiền thuốc của bà ngoại cháu và tiền nằm bệnh viện."
Tống Khuynh Thành thu ngón tay lại, góc cạnh nắp bình làm cho lòng bàn tay cô đau đớn.
Một mảnh im lặng.
Rất lâu sau, cô mới mở miệng: "Chú, chuyện của tổng giám đốc Lưu, cho cháu suy nghĩ thêm được không?"
Khuôn mặt nặng nề của Lục Tích Sơn hơi có chút dịu lại, ông gật đầu, đứng lên định nói gì đó, nhưng nhìn gương mặt bình tĩnh của cháu gái mình, ông lại nuốt lời trở vào.
Lúc Lục Tích Sơn ra khỏi phòng, Tống Khuynh Thành dựa vào cạnh cửa kính sát đất, nhìn bản thân mình trong gương, hai mươi tuổi, vầng trán trơn bóng nhẵn nhũi, khuôn mặt như vẽ, mũi cao, bờ môi nhạt, đúng là độ tuổi thanh xuân.
Cát Văn Quyên sắp xếp cho cô người gọi là đối tượng hẹn hò, có vóc dáng khoảng 1 mét sáu mươi, hói đầu, bụng phệ, mu bàn tay đã có da đốm mồi.
Cô còn nhớ rõ tổng giám đốc Lưu kia vừa ăn cơm vừa nhìn cô với ánh mắt hạ lưu, giống như ông ta ăn không phải bò bít tết, mà là chính cô lột sạch quần áo nằm ở trên dĩa.
Tống Khuynh Thành mở trình duyệt trên điện thoại, trang web tự động nhảy tới nội dung cô đã từng tìm kiếm.
Cô nhập trong khung tìm kiếm ba chữ "Úc Đình Xuyên".
Tin tức hữu dụng hiện ra rất ít ỏi, chỉ có vài thông tin giới thiệu không rõ ràng, chẳng khác gì lúc phát hiện tổng giám đốc Nhâm của Hằng Viễn, đến cả một tấm ảnh chụp chính diện cũng không có, nửa năm trước bị chụp chung ảnh hậu Châu Kỳ, hẳn là lần công khai duy nhất của ông ta.
Tống Khuynh Thành vừa định tắt baidu, mắt lại quét thấy một đường link liên quan nào đó, tiêu đề là khai trương tòa nhà mới ở ngoại thành Nam Thành....’Cung điện hoàng gia, vườn đàn hương Mộng Trung’.
Kèm theo là hình ảnh mô hình biệt thu 3D cực kỳ xa hoa.
Vườn đàn hương giá trị 1 tỷ, là một trong những dự án năm nay Hằng Viễn vừa mới khởi động đầu tư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.