Editor: Tuna
“ Biết tôi không cho em đóng phim, vậy mà em vẫn còn cố chấp như vậy?”
Thanh âm bén nhọn của người đàn ông vang lên mang theo tia lạnh lẽo.
“ Nhưng mà tôi rất thích!”
An Mộc nói, cũng không iết cô tìm sức lực ở đâu ra, mở miệng nói:
“ Tôi thích đóng phim, tôi đóng phim cũng chẳng gây bất lợi gì cho anh, anh tại sao lại quản tôi nhiều như vậy?”
Gương mặt người đàn ông lúc này cách mặt cô chưa tới hai centimet.
Hô hấp của hai người tương đối đều, An Mộc thậm chí còn có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trong cơ thể ah, còn có một loại hương vị mà chỉ thuộc về riêng anh, một loại hương mang đến cảm giác thoải mái tươi mới.
An Mộc vừa nói xong câu kia liền thấy đôi mắt anh trầm xuống, An Mộc cũng lập tức cụp mi lại, hơi hơi nghiêng đầu né tránh ánh mắt của anh, cô mở lời, thanh âm trầm xuống:
“ Chú út, tôi từ nhỏ đã sống ở Phong gia, cuộc sống cũng không dễ dàng gì, chỉ có thứ tốt nhất, đó chính là diễn kịch, đối với tôi diễn kịch đã là hơi thở, khắc cốt ghi tâm rồi, tôi thích diễn kịch, cũng yêu cả cái nghề diễn viên này, anh có thể lý giải mà, đúng không?”
Người đàn ông đã đoán trước được lời cô nên cũng không mở miệng nói cái gì.
An Mộc lại nói tiếp:
“ Chú út, tôi biết anh rất tốt với tôi, anh đối với tôi chính là một vị cứu tinh, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/2118464/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.