Editor: Cà Chua
Thời gian tám năm cũng đủ để mọi người dần quên đi diện mạo một người đã xa cách.
Nhìn An Mộc hiện tại, không ai có thể tưởng tượng được, tám năm trước cô là một cô bé mồ côi lưu lạc.
Tô Mỹ Huệ ra sức động não, cuối cùng đôi mắt dừng lại trên người An Mộc:”Đôi mắt cô ấy thực ra cũng giống mắt An Mộc khi còn nhỏ”.
Câu nói vừa thốt ra, Phong Tử Khiêm đã hét lớn:”Mẹ, mẹ đang nói bừa cái gì đó? Đôi mắt trâu to xù đó sao có thể so với đôi mắt của tiểu nữ thần này? Cặp mắt của nữ thần kia chính là tiêu chuẩn mắt phượng! nhìn quanh rực rỡ, con mắt sáng tỏa hết một phần nét mặt, mắt An Mộc đó là đôi mắt trâu…”
Nói tới đây Phong Tử Kiêm đột nhiên im bặt.
Đôi mắt của mọi người đồng loạt đặt trên người An Mộc.
Ngày bé cô sống trong ngôi nhà này như một lẽ dĩ nhiên, mọi người chỉ để ý đến khí chất yếu kém của cô, cũng chưa ai từng chú ý quá nhiều tới diện mạo An Mộc.
Nhưng Tô Mĩ Huệ vừa nói như vậy, mọi người mới phát hiện ra rằng cặp mắt kia của An Mộc, mặc dù đã được trang điểm nhưng cũng vô hình tạo ra một thứ linh cảm gì đó.
Đôi mắt sáng như viên ngọc, đen trắng phân minh, đáng tiếc lại bị mái tóc nắp nồi che khuất một phần.
An Mộc cố tình rũ mi mắt xuống, trong lòng có chút cảm giác tự ti xen lẫn bất an.
Cặp mắt kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/2118368/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.