Editor: Quỷ Quỷ
Vì thế, An Mộc cố ý cười với Phong Tử Khiêm:”Anh Phong, cảm ơn anh.”
Lời này có ý dành hết sự biết ơn cho Phong Tử Khiêm.
Phong Tử Khiêm lập tức vô cùng đắc ý.
Anh nhìn An Mộc tái nhợt nằm trên giường, bỗng nhiên nắm tay cô, “Đường tiểu thư, tôi đã nghe về thân thế của em, biết được ba mẹ em đều đã qua đời, nhưng em yên tâm tôi sẽ đối xử thật tốt với em!”
An Mộc cố gắng kìm chế không gỡ tay Phong Tử Khiêm ra, quay đầu ra vẻ thẹn thùng, nhưng trong ánh mắt lại chứa đầy băng lạnh.
Phong Tử Khiêm, anh đã tự dâng mình lên để tôi làm nhục nhã, làm sao tôi có thể không lợi dụng thật tốt chứ?
Nhưng tại sao được người ta nắm tay lại thấy chột dạ thế này?
An Mộc khẽ đảo mắt, xem xét người đàn ông đang ngồi trên sô pha,
Phong Kiêu nhếch môi, ánh mắt dừng ở nắm tay của hai người kia, đột nhiên đứng lên, “Tử Khiêm cháu đi theo chú một chút, chú có chuyện muốn nói.”
………………..
Cũng không biết hai người bọn họ nói gì bên ngoài.
Tóm lại, một lát sau, cửa lại mở ra, Phong Kiêu bước vào một mình.
An Mộc lập tức nhắm mắt giả chết.
Nhưng luồng khí áp bức trước giường bệnh kia vẫn luôn ở đó, làm cho An Mộc dù nhắm mắt lại cũng cảm thấy vô cùng áp lực.
Rốt cuộc 5 phút sau, An Mộc không diễn nổi nữa đành mở mắt ra.
Người đàn ông đứng trước giường bệnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/2118356/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.