[chương này lại để Diêu Y Lẫm tự sự a] 
Đúng vậy, tại sao mình muốn giữ hắn lại? 
Không phải luôn luôn chán ghét người khác bên cạnh mình sao? Tại sao lại ép buộc hắn bên cạnh mình, đã không thể thiếu sự hiện hữu của hắn? 
Tại sao thấy hắn không thích cục cưng lại càng khó chịu? Tại sao dùng sức mạnh bức bách hắn chăm sóc đứa con của mình? 
Tại sao… 
Rất nhiều câu hỏi tại sao làm Diêu Y Lẫm choáng váng. 
Đáp án tựa hồ dần sáng tỏ, Diêu Y Lẫm bật cười, sao có khả năng đó? 
Đúng vậy, sao có khả năng đó? 
Luôn thích những mỹ nữ tuyệt sắc, có tư thái xinh đẹp, tuyệt đại giai nhân quyến rũ. 
Đối nam nhân như vậy, làm sao có cảm giác động tâm? 
Được rồi, thừa nhận lão nam nhân kia thân thể không được lắm,so với nữ nhân còn trong sáng hơn. 
Ôm lấy cũng thoải mái, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi, cơ thể rắn chắc co dãn, rất dẻo dai, ôm vào trong ngực cũng không lộn xộn, lại dán trước ngực mình. 
Tính cách trầm buồn không hay nói, nhưng hắn im lặng mà ở bên cạnh mình, thì mình sẽ cảm thấy rất bình tĩnh. Hắn không giống những người khác con mắt lúc nào cũng không dời khuôn mặt mình, đối với khuôn mặt đẹp hiếm thấy như này, Dương Quân tựa hồ không quá lưu ý. 
Hắn tính cách thoạt nhìn mềm yếu, nhưng nội tâm lại rất kiên cường nghị lực. 
Hắn bảo vệ người nhà, lúc thấy hắn vì đệ đệ khuất phục sẽ thấy rõ điểm này. 
Hắn lớn lên trong hoàn cảnh không tốt, nhưng ánh mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-troi-ta-han-nguoi/1215090/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.