Nghĩ đến thời gian mình ở bên ngoài cũng đủ lâu, ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì. Hắn buống ly rượu xuống bàn.
“Không, đêm nay về nhà”.
“Đa tạ chiếu cố, hoan nghênh Ngài lần sau trở lại”.
Chủ quán hướng hắn cúi chào, để lại phía sau một số ánh mắt ngưỡng mộ, Diêu Y Lẫm đi ra khỏi quán bar.
Chạy ô tô về đến nhà thì đã là nửa đêm. Xa xa nhìn thấy phòng khách vẫn sáng đèn.
Cái lão nam nhân kia vẫn còn chư ngủ?
Hắn cầm lấy chìa khóa mở cửa, đi vào liếc mắt thấy Dương Quân ngủ ở trên ghế sa lon. TV vẫn mở đang phát tiết mục nghệ thuật, bên trong đó truyền đến tiếng cười huyên náo.
Diêu Y Lẫm nhăn mặt tắt TV, đi tới bên cạnh dự định đánh thức hắn.
Tay vừa mới đặt lên vai hắn, hắn vô ý hừ một tiếng, đem thân thể cuộn lại thêm tròn. Kiểu tư thế thiếu cảm giác an toàn này… hắn bề ngoài nhìn không ra là kẻ yếu đuối.
Ma xui quỉ khiên thế nào Diêu Y Lẫm bỏ đi ý nghĩ gọi hắn dậy. Vốn nghĩ cho hắn ngủ chỗ này cũng tốt, nhưng thấy hắn tựa như lạnh lẽo mà làm động tác vùi mình vào sô pha thì hai tay Diêu Y Lẫm như vô ý thực đem hắn bế lên.
Mẹ nó! Ai bảo bụng hắn mang thai con ta!
Tìm được lý do cho hành vi của mình Diêu Y Lẫm mang theo vẻ mặt tối sầm ôm lão nam nhân lên lầu.
Nhìn vẻ mặt ngủ sâu trong lòng mình hắn phát hiện lão nam nhân không gặp vài ngày hình như béo lên rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-troi-ta-han-nguoi/1215069/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.