Lục Hiểu Tinh đưa chị gái mình đến nhà cũ để gặp mẹ của bọn họ.
Vừa bước vào thì thấy dì Thiền và mẹ cô đang cùng nhau nấu nhiều món ăn. Mạnh Hiểu Tâm thấy hai cô con gái của mình cùng về, ánh mắt bà đảo thêm một vòng thì mới yên tâm thở ra. Bà sợ đứa con gái lớn này hôm nay lại đem thêm người khác về cùng, cũng may nó còn chưa làm tới mức đó, mẹ con bọn họ mới có một bửa ăn hoà thuận.
"Mẹ, đã lâu không gặp người vẫn khoẻ chứ?" Lục Mạn Nhu khi đối mặt với mẹ cô rất khách sáo. Có thể nói cô đã gần năm năm không gặp bà.
Mạnh Hiểu Tâm nhẹ nhàng cười với con gái mình, bà gật đầu chỉ vào bên trong những món ăn đã được dọn lên sẵn.
"Gần xong rồi, hay con rửa tay chuẩn bị ăn nào. Hiểu Tinh vào đây phụ mẹ một tay, chị con mới đi đường xa về cho nó ngồi nghỉ ngơi không cần phải giúp."
Lục Hiểu Tinh vâng một tiếng chạy vào bên trong bếp bê đồ ăn ra bàn.
Cả nhà ngồi trên bàn cùng dùng bửa. Dì Thiền chỉ đến phụ giúp, bà còn bận việc khác nên không tụ hợp cùng được, một phần để không gian riêng cho ba mẹ con lâu ngày không gặp.
"Tiểu Nhu món này ngon, con nếm thử một chút." Mạnh Hiểu Tâm gắp cho cô.
"Cám ơn mẹ." Lục Mạn Nhu vẫn cúi đầu ăn không nói thêm lời nào.
Cắn vào miếng cá chiên thường khi cô thích nhất, một mùi tanh bốc lên, cô liền nôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-oi-la-co-ay-bao-nuoi-chau/2874090/chuong-44.html