Sau khi Mạnh Hiểu Tâm rời đi. Hạ Thuỵ và Tinh Đằng đều như mới vừa thoát kiếp. Trước họ gặp Lục Mạn Nhu sức ép chỉ có một thôi. Còn lần này đúng bị doạ cho sợ vỡ mật.
Mạnh Hiểu Tâm không hỏi gì chỉ nói rất nhiều điều, phân tích nhiều thứ. Nhưng mà do Tinh Đằng run quá nên quên sạch rồi. Chỉ biết trong mắt vị phu nhân đó không hề xem trọng cậu, còn có chút xem thường, nói một chút lại nhíu mày than thở một chút. Bà ấy còn gửi cậu một tờ chi phiếu thích điền bao nhiêu thì điền quả thật như trong phim ảnh thường xem. Có thể đây là cách xử lý nhanh nhất của người giàu.
Hạ Thuỵ nhìn tấm chi phiếu được đẩy qua để trên bàn:
"Bây giờ chúng ta làm gì với nói đây?"
Tinh Đằng uống cạn hai ly nước, thời tiết rất mát mẻ nhưng cơ thể cậu thì đổ mồ hôi liên tục.
"Tìm Tiểu Cố thôi, cậu ấy không biết đã đi đâu nửa tháng nay, cũng may là bà ta cũng hiểu lầm đi gặp chúng ta. Nếu thật sự gặp tiểu Cố không biết cậu ấy sẽ bị đã kích thế nào."
Cội nguồn của mọi việc là do Tinh Đằng cậu gây ra, dù hôm nay vị phu nhân kia có nói thêm nhiều điều đi chăng nữa cậu cũng chịu đựng được. Chỉ lo cho tiểu Cố nhà cậu, cậu ấy thật sự yêu Lục Tổng. Cảm giác bị mẹ người ta ngăn cấm sẽ đau khổ thế nào.
Tinh Đằng sau khi lấy lại bình tĩnh cậu không thể giấu mà phải nhanh gọi cho Cố Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-oi-la-co-ay-bao-nuoi-chau/2874088/chuong-45.html