Lục Mạn Nhu sau khi em gái mình trình báo sự việc, cô nhíu nhíu mi tâm có chút không hiểu vấn đề. Tinh Đằng nói với cô là về quê thăm ông nội bị bệnh, mà nay trước nhà lại xuất hiện một cụ già tự xưng là ông nội chồng, trên đời không thể trùng hợp như thế.
Thực hiện mấy cuộc gọi liền mới nối máy được với Cố Gia Vận. Vừa bắt máy cô nghe tiếng cười nói xung quanh có chút quen thuộc xong rồi lại im lặng như tờ. Giọng nam nhân của cô cất lên:
"Nhu Nhu đột nhiên em gọi anh có việc gì à?"
Lục Mạn Nhu lúc này đang cần hỏi việc hệ trọng trước mắt người ở nhà cô là ai nên cũng không chú ý những âm thanh gây ồn ào kia.
"Có một ông lão sáng nay đến nhà em làm khách, ông ấy tự nhận ông nội chồng của em. Anh xem có phải thật là ông nội anh?"
Cố Gia Vận vừa dùng một nhánh cây chống lên đường mưa trơn trượt để leo núi. Cậu vừa thu hồi ánh mắt sắc bén cảnh cáo Trình Tranh đi bên cạnh miệng cứ ríu rít vang cả vào điện thoại. Nghe cô hỏi như vậy chắc hẳn ông lão đó chẳng ai khác lại Cố đại lão gia nhà cậu. Thật muốn kêu cô mau thẳng tay đuổi người.
"Ông nội anh khoẻ lại được ít hôm, anh nghe ông nói đùa sẽ đi gặp cháu dâu một chuyến, không ngờ ông lại làm thật." Không biết xấu nổ lết thân già qua đó chơi trò ăn nhờ ở đậu.
"Vậy người ở nhà là ông nội anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-oi-la-co-ay-bao-nuoi-chau/2874084/chuong-48.html