Sau một tuần tịnh dưỡng Cố Gia Vận cũng khoẻ lại. Cậu bất ngờ nhất vẫn là việc Trình Tranh đưa chiếc hộp đựng viên phỉ thuý cho mình. Hỏi thì không nói từ đâu có, nét mặt thì e thẹn như con gái nhà lành.
Xuống núi lần này chỉ có Tư Nhuệ cùng Cố Gia Vận. Hai người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện với nhau. Lúc này Cố Gia Vận mới hiểu tất cả vấn đề phát sinh lúc cậu dưỡng bệnh.
"Sau tôi thấy giống mình bán thằng con trai khờ để đổi lấy báo vật về cho vợ thế nhỉ."
Tư Nhuệ vừa đi vừa cười to: "Đây là không phải cậu bán, chỉ là cô bé kia nhanh tay bắt được thằng nhóc khờ đó thôi."
Lần đầu con bé Tiệp Trân nhìn thấy Trình Tranh là con mắt đã sáng tới độ nào rồi. Trong lúc nguy hiểm còn ôm nhau không rời, không có gian tình mới là lạ.
Cố Gia Vận nhìn chiếc hộp trong tay, mặc kệ là bán bao nhiêu người, cậu đem thứ Nhu Nhu cậu thích về được là vui rồi. Nhưng phải nghĩ cách cho nó xuất hiện thật chính quy, nếu Nhu Nhu mà biết mọi việc thì với tính cách của cô ấy sẽ nổi giận thật đấy.
Bây giờ cứ cất giữ trước đến khi nào có cơ hội phù hợp sẽ lấy ra.
[...]
Cố Gia Vận đi chuyến bay sớm nhất về lại thành phố A. Cậu không thông báo trước. Về đến biệt thự thì gặp ngay ông nội mình đang ngồi ăn sáng ngon lành.
"Sao ông còn chưa về nhà cũ đi? Nhà sắp bị người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-oi-la-co-ay-bao-nuoi-chau/2874062/chuong-56.html