Lục Mạn Nhu cùng Cố Gia Vận lên xe, cô nói tài xế quay lại trường học một tí. Cố Gia Vận không hiểu tiểu yêu tinh nhà mình là muốn làm việc gì, nhưng vẫn cứ chiều chuộng theo ý cô toàn bộ, miễn cô vui là được.
Đến trường giờ này khá ít người qua lại. Cả hai dắt tay nhau đi dạo. Đến một đài phun nước cạnh một vườn hoa đang nở rực rỡ. Đột nhiên Lục Mạn Nhu quay sang nhìn cậu cười rất tươi, nụ cười đó lan toả trong nắng bắn đến tận tâm can người đối diện. Trong mắt Cố Gia Vận lúc này cũng nhiễm ánh cười.
"Cô gái, em là đang muốn làm gì?" Chàng trai đứng đó, đôi chân dài thẳng tắp, hai tay bỏ vào túi quần. Ánh mắt muốn có bao nhiêu yêu chiều liền có bấy nhiêu.
Lục Mạn Nhu gương mặt nghiêm túc lại, đưa tay ra trước mặt cậu:
"Chào anh, em tên là Lục Mạn Nhu. Tuy thời thanh xuân vốn có của em có thể đã qua rồi. Nhưng hôm nay em lại muốn ích kỷ xuất hiện trong thanh xuân của anh, cùng anh trãi qua nó có được không?"
Cô biết chàng trai trước mặt đây tuổi đời còn rất trẻ, cậu ấy là lần đầu yêu đương. Trong tình cảm thật sự như tờ giấy trắng. Lục Mạn Nhu cô trái tim cũng từng tổn thương phải dùng năm tháng để chữa lành. Nhưng đứng trước tình yêu của Cố Gia Vận cô lại muốn một lần nữa dâng hiến phần thanh xuân còn xót lại trong mình để bù đắp cho chàng trai này.
Cố Gia Vận nắm lấy bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-oi-la-co-ay-bao-nuoi-chau/2874055/chuong-61.html