Lục Mạn Nhu đợi đến khi Cố Gia Vận vào phòng tắm, nghe có tiếng nước chảy bên trong cô mới ra ngoài ban công gọi một cuộc gọi cho Thiệu Viễn.
Phía đầu dây bên kia đáp lại:
"Người giỏi về công nghệ nhất thì hiện tại tôi biết chỉ có phía Lưu gia thành phố B." Trợ lý Thiệu không cần điều tra cũng rõ, gia đình đó rất có tiếng tăm.
Lục Mạn Nhu không trong lĩnh vực nên cô không biết đến Lưu gia này.
"Vậy làm sao để liên hệ với họ?"
Thiệu Viễn thở dài một hơi. Thật ra thì nó khó không khó, nói dễ cũng không phải dễ. Đúng nhất là tuỳ duyên.
"Gia chủ Lưu tính tình có chút quái gở, sống khép kín, chỉ nghe lời mỗi vợ hắn. Vợ hắn là một thầy thuốc đông y, tinh thông nhiều loại y thuật hiếm thấy."
Lục Mạn Nhu nghĩ nếu nghe lời vợ thì dễ rồi, giữ phụ nữ với nhau cô cũng thấy dễ nói chuyện hơn đó.
"Điều tra xem cô ấy thích gì, gửi một món quà đến đó. Xem như quà làm quen đi."
Thiệu Viễn là người quen biết rộng, biết rất nhiều tin bát quái. Món mà phu nhân Lưu gia muốn tìm hắn cũng mới nghe đồn đoán gần đây.
"Hình như là một loại đá, mà nó ra sao thì để tôi tra lại kỹ lưỡng rồi gửi qua cho cô."
Lục Mạn Nhu gật đầu: "Khuya rồi làm phiền anh quá."
Nói xong cô tắt máy. Một loại đá ư? Nói về cái gì chứ những thứ liên quan tới đá quý, ngọc bích là sở trường của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-oi-la-co-ay-bao-nuoi-chau/2874054/chuong-62.html