Một đêm không trăng không sao, Bỉ Mao xông đến chỗ lão tử đòi chứng minh thư. Sau đó lão tử mới biết anh ta đúng là có mở một cửa hàng xăm hình ở thành phố S thật.
Lão tử không hề có hứng thú với hình xăm, nhưng Hoàng tỷ phòng kế toán lại qua chỗ anh ta xăm một hình dây leo hoa hồng, hầu như che được hết vết rạn khi mang bầu. Chị ấy còn khoe khoang với chúng tôi mấy ngày liền, tiểu Đường thì tấm tắc khen biến cái xấu thành cái đẹp một cách thật đơn giản.
Tiểu Đường vốn là kẻ có ý đồ xấu nhưng không có gan làm, nghe nói xăm thì phải chọc vào da thịt nên vẫn hơi do dự, chờ đến khi Bỉ Mao đón lão tử tan làm thì hỏi:
“Anh Đông, cái này đau không?”
Khi đó Bỉ Mao đang cầm cốc nước, tự mình rót nước rồi thản nhiên nói: “Cái này phụ thuộc vào thể chất từng người: độ mẫn cảm của da, mức độ đau nhức, có người thấy rất đau, có người lại không.”
Nghe xong lão tử cười. Tiểu Đường vốn rất sợ đau, bình thường chọc nhẹ kim vào còn kêu khóc ầm ĩ.
“Có dùng thuốc tê được không?”
“Không cần đâu. Hình xăm cũng như cái bóng, sẽ đi theo mình cả đời. Đau một chút cũng là một cách hưởng thụ quá trình.” Anh ta uống một ngụm, nói vô cùng chuyên nghiệp, không để lại khoảng không nào cho người ta thương lượng.
Tiểu Đường còn do dự chút, nhưng hai ngày sau cô nàng cũng hạ quyết tâm: XĂM!
Lão tử cười cô nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-la-nhan-yeu-ong-so-ai/2140304/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.