Chương trước
Chương sau


Lão tử ghé người vào lan can cười. Bỉ Mao bước đến trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người, vẫn cười bựa chè như thế: “Đúng rồi đấy, cười rộ lên thế là đẹp nhất. Lại đây, Mao ca ôm một cái ~~~”
Lão tử: “Biến!”
Quay về phòng, lão tử lại tiếp tục làm một mình. Tôi xào ớt xanh, sốt thịt bò, salad cà tím và canh mướp.
Lúc bê cơm anh ta vẫn nằm ườn trên ghế. Lão tử không vui: “Sao không tới giúp!”
Anh ta cực kỳ thản nhiên: “Sợ bị đuổi ra.”
Tôi cho rằng tên mặt dày này còn ngồi lâu, không ngờ ăn xong, anh ta giúp thu dọn bát đũa rồi đứng lên ra về. Lão tử thấy lạ: “Cứ tưởng anh còn ngồi lâu?”
Anh ta cười xấu xa: “Sao, không kìm được tức giận? Chúng ta phải cưới nữa mà, cũng không phải tình một đêm, không phải gấp đâu, nhỉ?”
GM, tôi quyết định từ nay về sau không bao giờ tò mò bất kỳ hành vi nào của người này nữa!
Thế nhưng một chút kích thích thì vẫn cần thiết: “Anh không tò mò chuyện hôm nay?”
“Chuyện gì? Chuyện ấy thì sao?” Anh ta cười nhạt, ngửa đầu hất tóc, “Lục Tiểu Đông trẻ tuổi anh tuấn lẽ nào không bằng được một ông già chỉ còn nửa bước là xuống bùn, thiếu nhiệt tình thanh xuân tuổi trẻ?”
Nói xong, anh ta co giò chạy trước khi lão tử kịp nổi bão.
Ngày nào đó, thành Cửu Lê trong Thiên Hạ đổi mới.
Trước kia trời sáng, bây giờ trời tối.
Lão tử đeo trường kiếm, dẫn pet Tà Ảnh hành tẩu, bỗng có cảm giác sợ hãi như mình vừa xuyên không vào Avatar. Có lẽ luôn có một nơi nào đó như vậy, không chỉ tồn tại trong khoa học viễn tưởng.
Lúc qua thôn Đan Chu, tôi thấy Con Vịt. Ở đây gần phụ bản cấp 14, anh đang đợi người. Trong dữ liệu sinh động của game, tôi không thấy mặt anh. Tôi nghĩ chắc anh không thấy tôi. Trong Thiên Hạ này, chúng tôi đã quen F11, ngoài người cùng team, tất cả đều biến mất.
Thầy thuốc mặc bộ thời trang Kiêm Gia kia đứng rất gần truyền tống thạch người đến người đi, thật sự rất gần, dùng Úc Phong chắc cũng tới được. Có điều số liệu chỉ có vào lúc đó, xuất hiện ngắn ngủi rồi lại trôi tiếp đi.
GM, bạn xem, Mộc Linh Kiếm max công của Lưu Ly Tiên còn đang say ngủ, mà Thiên Hạ này đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Tôi không đắm chìm trong quá khứ mà mở 2 acc nhỏ, định kiếm danh vọng sư đồ, nhưng chưa vào phụ bản thì hệ thống đã thông báo hỏi có vào chiến trường không.
Tôi truyền tống đến chiến trường.
Bây giờ các acc max level ở chiến trường không còn hiếm. Lão tử thúc ngựa đi trên con đường nhỏ, hy vọng nhìn thấy 1 2 tên lạc bầy, không ngờ lại gặp Hoa Trư và Ôn Như Ngọc.
GM, nhân gian có nơi nào không gặp lại.
Bọn họ là phía đối địch, trêu tí cũng được. Dù sao cũng là do lão tử dạy đấy.
Vì thế, lão tử lập tức tiến tới, tấn công Hoa Trư bằng Định Thân, sau đó quay sang Ôn Như Ngọc. Theo như tôi biết, Hoa Trư không biết rằng Thanh Minh có thể hóa giải Định Thân, con bé chỉ biết Thanh Minh cộng được chút máu, là một kỹ năng cùi.
Quả nhiên Ôn Như Ngọc ném dép vào lão tử. Chẳng phải đã nói ném dép mất 1.5s sao. Khi cậu ta xông về phía lão tử, lão tử lại quay đầu chạy. Không phải lão tử sợ cậu ta đuổi theo, mà để cậu ta cách xa Hoa Trư, không thì một thầy thuốc Nghịch Chuyển được hơn 10,000 máu, một đạo sĩ chỉ trụ được 1 phút như lão tử muốn chống đỡ cũng khó.
Cậu ta đánh tổng cộng mất 1.5s. Khi skill còn đang hồi, lão tử tung Phù Kinh Quỷ Thần.
Cậu ta che miệng sợ hãi.
Skill kia hết tác dụng, pet Tà Ảnh lại tiếp tục Phù Kinh Quỷ Thần, tôi lại Định Thân Hoa Trư. Con bé chỉ có thể đứng đó mà lo lắng.
Pet hồi skill, tôi ấn F2 để cả người và pet cùng lùi lại, sau đó cùng nhau tung Phá Kỹ. Lam của Ôn Như Ngọc còn có chút, sau đó lão tử lại Phù Kinh Quỷ Thần.
Lại dùng Phù Kinh, coi như cậu ta hết sạch lam.
Phù Kinh đôi thật ra không cần bí quyết gì, có điều không nên lạm dụng. Bạn cần thời gian để hồi skill. Đó là lý do mà chúng tôi luôn cố kéo dài thời gian, chờ khi hồi lại dùng lần nữa. Chỉ chậm một chút thôi là biết tay nhau ngay.
Tôi lại gọi pet Nhân Hòa ra chém Ôn Như Ngọc. Cậu ta cũng không lùi về phía thầy thuốc, chỉ đứng chịu đựng. Chiến sĩ thiên cơ chịu công kích của lực chém kém, đạo sĩ chỉ còn nửa lam cũng giải quyết được nhanh chóng cho về đen trắng hồi sinh.
Hoa Trư thì càng dễ giải quyết.
Lão tử chẳng buồn gọi pet, đánh một Úc Phong, sau đó hóa Tâm Ma, pet tự động thi triển skill. Chết luôn.
Nhìn hai đầu người, lão tử thở dài. Đường còn xa lắm.
Đang tìm mục tiêu kế tiếp thì hệ thống gửi thông báo: Hồn Sư xin nhập đội. Đồng ý/Từ chối?
Tôi chọn Đồng ý.
[Đội ngũ] Hồn Sư: đừng chiến trường nữa, đi dạo thành Cửu Lê không?
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: có gì hay mà xem
[Đội ngũ] Hồn Sư: thế mà không tò mò tí nào nhỉ? Đến khu Thái Thú đi.
Lão tử out chiến trường, đi Thái Thú, cùng anh ta đi dạo Cửu Lê.
Cửu Lê đổi mới thì cũng có nhiều nhiệm vụ mới.
Hai người rảnh rỗi, thế là cũng ngồi làm nhiệm vụ.
Có một nhiệm vụ là Theo dõi Ngụy Trung Hiền, tôi và Hồn Sư cùng làm. Mấy nhiệm vụ tân thủ có exp rất thấp, trước đây dù có rảnh tôi cũng không thèm làm, giờ thì lại cùng làm.
Lại còn phải thuyết phục nhân vật lộ ra chân tướng mới hoàn thành nhiệm vụ. Lão tử ê người, người thật sao mà nói chuyện!!!
[Đội ngũ] Hồn Sư: được chưa?
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: …
[Đội ngũ] Hồn Sư: không nên tức giận, không nên tức giận.
Một lúc.
[Đội ngũ] Hồn Sư: vẫn chưa được?
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: …
[Đội ngũ] Hồn Sư: không nên tức giận, không nên tức giận.
[Đội ngũ] Hồn Sư: …
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: …
[Đội ngũ] Hồn Sư: chọn mục 311131
Lão tử cười. Giống như hồi trước đi thi, ngồi cùng bàn lén lút chuyền đáp án cho nhau.
Hai người làm thẳng đến khi hết nhiệm vụ. Đúng là ăn no hết việc.
Sau đó bọn tôi đi ngắm phong cảnh. Lúc đi qua Điểu Sào, tôi phát hiện ra Mạn Đà La đang ôm em bướm. Hai người đó ngồi ôm nhau, lão tử cực kỳ ngứa mắt!!!
Căn cứ vào tinh thần yêu đương của Thiên Hạ, phải nghĩ cách đánh mới được. Lão tử rút kiếm, vừa định bật đỏ, đột nhiên một tin nhắn mật đến khiến lão tử run run:
[Người lạ] Mạn Đà La nói với bạn: …
GM, không phải treo máy.
Khi đó lão tử đã xông đến, tay run run ấn nhầm nút W, thế là Lưu Ly Tiên rơi từ Điểu Sào trên cao xuống đất.
Khi qua Kỳ Phong Thai lại gặp Hoa Trư và Ôn Như Ngọc, hai người đang ôm ấp ngọt ngào ngây ngất.
GM, bạn bảo từ khi nào Thiên Hạ ai cũng có đôi có cặp rồi?
Vì thế lão tử tìm cách xem làm thế nào có thể đạp cho mỗi đứa một cước, rơi từ trên đài xuống biển luôn. Tiếc là hệ thống không cho phép lão tử làm thế.
Đi dạo đến hơn 23h40, một đôi tình nhân khác lại làm mù mắt lão tử. GM, tôi cực kỳ ức chế!!!
Tôi chào Hồn Sư, anh ta chỉ nói: “Ngủ ngon.”
Bởi vì bây giờ thanh danh Lưu Ly Tiên không tốt (có bao giờ tốt đâu cơ chứ),có mở hàng cũng không chắc bán được, vì thế nên có đồ gì tôi cũng gửi bán ở Cửa Hàng, để giá thấp một tí, nhưng mua bán thế nhanh. Vì thế cũng đỡ được việc cả đêm treo máy mở quán.
Lúc tôi log out, Hồn Sư đứng cạnh.
[Đội ngũ] Hồn Sư: out trước đi nhé. Tôi câu cá.
Vì thế lão tử offline.
Sáng hôm sau, 6h30, điện thoại lại kêu. Vẫn là Bỉ Mao.
Vẫn để gọi lão tử đi chạy bộ. GM, tôi thật sự muốn đập cho anh ta một trận đi!!!
Đệch, nhưng lão tử lại sợ đánh không lại!
Lão tử tắt máy, sao đó lại rút dây điện thoại bàn, yên tâm ngủ tiếp.
Hơn 13h, tôi đến công ty, Bỉ Mao đã ở đó.
Ai có thể nói cho tôi biết vì sao đi đâu cũng thấy anh ta không!!!
Khi đó, trong phòng vẽ, tiểu Đường đang làm thiết kế, anh ta đứng sau dùng bút đỏ sửa nét cô nàng vẽ, thong thả giảng giải.
Đó là một góc độ cực kỳ mập mờ. Trong lúc vẽ, nhìn tiểu Đường không khác gì bị anh ta ôm hờ, nhưng cũng chỉ lắng nghe anh ta nói, không hề tỏ ra mất tự nhiên. Hành vi này và hành vi bình thường của cô nàng, ờm, hoàn toàn không giống nhau.
Tôi không vào. Tiểu Đường vốn vẽ tốt, Bỉ Mao lại chuyên xăm, chuyện phối hợp màu sắc, mỹ thuật tạo hình chắc chắn không vấn đề. Bằng không mật ngọt chết ruồi, ai dám để anh ta lại gần.
Hứng thú hợp nhau, hiển nhiên hai người cũng nhanh chóng có mối quan tâm chung để nói chuyện.
Chí ít lúc này, nhìn qua cũng là một cục diện hài hòa. Lão tử định nhắc nhở tiểu Đường vài câu nhưng rồi lại không vào.
Buổi chiều, có hai nhà đầu tư gọi điện, bảo rằng muốn đàm phán hợp tác. Lão tử thấy rất kỳ lạ. Bọn họ nói đã xem tác phẩm của công ty chúng tôi ở comic con. Về cơ bản mọi người đều như nhau, bọn họ nhớ rõ vấn đề chó má kia của phóng viên, nhớ rõ Tô Như Thị, nhớ rõ công ty này.
Vì thế, GM, bạn xem, tôi cũng như Phượng tỷ – khiến người khác phải ghi nhớ không quên. (1)
Hôm đó, 16h hơn, tiểu Đường vào phòng làm việc của tôi, cầm bản vẽ hoạt hình, vô cùng đắc ý: “Chuyên nghiệp ra tay một cái là được ngay. Thế nào? Đẹp không?”
Dù lão tử không giỏi về tranh nhưng chưa từng ăn thịt lợn cũng từng thấy lợn chạy, mấy năm nay lăn lộn trong nghề, cũng biết phân biệt chút ít.
Vẽ nhân vật không bị lỗi, thể chất cho thân thể, trí tưởng tượng cho linh hồn. Ôi, xin thứ lỗi, tôi đây là người phàm, cái thứ nghệ thuật này rất khó lý giải. Tôi chỉ có thể xem từ góc độ của người lớn, bởi vậy không thể nào hình dung ra hơn được nữa.
“Anh ấy 9 tuổi đã bắt đầu vẽ, quá thần kỳ. Hình xăm có lẽ còn yêu cầu khắt khe hơn cả hoạt hình của chúng ta.” Tiểu Đường thao thao bất tuyệt, “chị Tô, em nghĩ lúc rảnh rỗi em nên có một hình xăm.”
Tôi biểu thị phản đối với loại hành vi gần như tự hại mình: “Chị nói này, đang yên đang lành tự nhiên lại muốn khắc lên người cái thứ không xóa được, tự ngược à?”
Cô nàng không quan tâm: “Chị nhà quê thì biết gì, cái này gọi là gần kề tự nhiên. Em muốn xăm hình một dây leo, một đôi cánh.”
Lão tử cười: “Gần kề tự nhiên? Vậy em cứ vẽ trên người một cái mai rùa, vừa cổ, vừa tự nhiên, lại có hàm nghĩa sâu sắc, tuyệt đối không nông cạn.”
Cô nàng trợn mắt: “Xí.”
Hôm nay cô nàng đang vui, tinh thần rất tốt, tôi không tiện vạch trần thân phận Bỉ Mao.
Lúc tan tầm, tiểu Đường đề nghị đến bar chơi. Tôi không muốn đi, Bỉ Mao lại cứ đi theo lão tử, vì thế tiểu Đường véo lão tử bắt đi.
Bạn biết không, con người tôi thật ra rất thương hương tiếc ngọc với các MM, cô nàng nhéo là lão tử chịu thôi.
Bọn tôi đi A+. Vì chỉ có 3 người nên chỉ ngồi chung một bàn.
Bên ngoài trời vẫn sáng nhưng trong bar tối. Trên bàn để bát thủy tinh đựng nước, bên trong một ngọn nến nổi lơ lửng, nhìn khá độc đáo.
Tiểu Đường thích rượu mạnh nên gọi V Portland, tôi gọi tequila chanh, Bỉ Mao gọi Jack Daniels.
Ba người ngồi không thì không vui. Tiểu Đường đề nghị chơi đoán số. Ca sĩ đứng trên sâu khấu nhỏ đang gào thét một bài hát tiếng Anh.
Tôi đoán với bọn họ một lúc thì thấy mệt. Tiểu Đường và Bỉ Mao tiếp tục đổ xúc xắc. Lâu rồi tôi không thấy cô nàng nhiệt tình như thế.
GM, không phải phụ nữ đẹp cho đàn ông ngắm đấy chứ…
Không biết từ lúc nào, nhạc đổi sang một bài nhạc dance, còn có mấy người kéo nhau ra nhảy. Tiểu Đường kéo tôi ra. GM, chuyện nhảy nhót này, tôi mà làm thì chỉ có mất mặt!
Vì thế cô nàng kéo Bỉ Mao ra. Có thể thấy Bỉ Mao nhảy cũng giỏi. Tôi nghĩ tôi bắt đầu già rồi, không còn thích ứng được với hoàn cảnh quá mức ầm ĩ thế này nữa.
Tôi gọi bồi bàn, order mấy món ăn vặt như kẹo, nho khô… rồi xem bọn họ nhảy. Tôi phát hiện ra một sự thật không thể tranh cãi: ây dà, tên giả gái lừa đảo này có vóc dáng cũng đẹp đấy!
Dáng người này nhảy cũng thật gợi cảm, rõ ràng là một thụ quyến rũ công đây mà.
GM, hình như tôi lạc đề rồi.
Hết nhạc, họ quay lại. Tiểu Đường vào toilet trang điểm lại. Bỉ Mao ngồi cạnh lão tử, đột nhiên quay đầu nhìn lão tử chăm chú. Lão tử hết hồn. Anh thụ này không phải vì nhảy nhót mà nổi.thú.tính.đấy chứ?!
Anh ta từ từ nhích tới, mang khí thế áp đảo của một cường công muốn mạnh mẽ H tiểu thụ mà lại gần lão tử. Lão tử cảnh giác đề phòng, anh ta vẫn cứ nhìn lão tử chăm chú. Rồi, giờ biến thành khí thế của quỷ súc công rồi, hơn nữa mục tiêu rất rõ ràng: anh ta nhìn môi lão tử chằm chằm.
Đù, muốn hôn lão tử? Sợ anh ta đột ngột nhào vào, lão tử vội vàng liếc cái bàn, định cầm ly hay chai rượu nào đó để tự vệ, đột nhiên anh ta cực kỳ nghiêm túc cầm nước lọ bồi bàn mang tới, cực kỳ nghiêm túc uống một ngụm, sau đó cực kỳ nghiêm túc đứng đắn ngồi yên.
Cảm giác kia tựa như bạn ngồi trên ghế công viên, mặc bộ đồ mùa hè mát mẻ, chịu đựng ánh mắt nhìn chằm chằm của một tên háo sắc – hắn nhìn bạn từ trên xuống đùi, từ váy ngắn đến eo thon, từ eo lên ngực, sau đó chảy nước bọt, từ từ đưa móng vuốt lại gần bạn, càng lúc càng gần càng gần càng gần, sau đó ngay khi bạn định hét toáng lên thì hắn ta lại rút được tờ báo cạnh ghế của bạn, sau đó thản nhiên quay đi.
Nếu nhất định phải hỏi lão tử lúc đó muốn nói gì, tôi chỉ muốn nói: “Bỉ Mao, anh muốn chết lắm rồi đúng không!!!”
1. Mình tra thì thấy Phượng tỷ có nhiều nghĩa, mình không nắm rõ văn hóa của Trung Quốc nên không biết là bà Quân Hoa nói về nghĩa nào. Phượng tỷ có thể nói về nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, nói về La Ngọc Phượng là một người nổi tiếng trên internet, nói về các cô gái mại dâm ở Hongkong, nói về phu nhân Hạ Phượng Anh ở Đài Bắc (vãi cả đằng trước mại dâm, đằng sau phu nhân).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.