Lão tử ghé người vào lan can cười. Bỉ Mao bước đến trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người, vẫn cười bựa chè như thế: “Đúng rồi đấy, cười rộ lên thế là đẹp nhất. Lại đây, Mao ca ôm một cái ~~~”
Lão tử: “Biến!”
Quay về phòng, lão tử lại tiếp tục làm một mình. Tôi xào ớt xanh, sốt thịt bò, salad cà tím và canh mướp.
Lúc bê cơm anh ta vẫn nằm ườn trên ghế. Lão tử không vui: “Sao không tới giúp!”
Anh ta cực kỳ thản nhiên: “Sợ bị đuổi ra.”
Tôi cho rằng tên mặt dày này còn ngồi lâu, không ngờ ăn xong, anh ta giúp thu dọn bát đũa rồi đứng lên ra về. Lão tử thấy lạ: “Cứ tưởng anh còn ngồi lâu?”
Anh ta cười xấu xa: “Sao, không kìm được tức giận? Chúng ta phải cưới nữa mà, cũng không phải tình một đêm, không phải gấp đâu, nhỉ?”
GM, tôi quyết định từ nay về sau không bao giờ tò mò bất kỳ hành vi nào của người này nữa!
Thế nhưng một chút kích thích thì vẫn cần thiết: “Anh không tò mò chuyện hôm nay?”
“Chuyện gì? Chuyện ấy thì sao?” Anh ta cười nhạt, ngửa đầu hất tóc, “Lục Tiểu Đông trẻ tuổi anh tuấn lẽ nào không bằng được một ông già chỉ còn nửa bước là xuống bùn, thiếu nhiệt tình thanh xuân tuổi trẻ?”
Nói xong, anh ta co giò chạy trước khi lão tử kịp nổi bão.
Ngày nào đó, thành Cửu Lê trong Thiên Hạ đổi mới.
Trước kia trời sáng, bây giờ trời tối.
Lão tử đeo trường kiếm, dẫn pet Tà Ảnh hành tẩu, bỗng có cảm giác sợ hãi như mình vừa xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-la-nhan-yeu-ong-so-ai/2140303/chuong-71.html