Mạc Cương xuyên qua lớp khói thuốc mà nhìn chằm chằm đôi mắt Nhậm Học Bác, giống như muốn thông qua đôi mắt để nhìn ra cảm xúc của lão, nhưng ngoài trừ vẻ không cam lòng cùng khinh thường thì không còn gì.
Mạc Cương cũng không nhìn ra chút manh mối nào trên mặt Nhậm Học Bác, nhưng cũng không dễ dàng xuôi theo, ngược lại có chút đề phòng nói: "Ta cứ nghĩ với tính của ngươi, sẽ gϊếŧ ngay Nhậm Học Lễ nếu có cơ hội, sau đó liền tranh giành thừa kế của lão, thuận lý thành chương mà lấy hết mọi thứ của Nhậm Học Lễ. Đến lúc đó, mọi thực đều thuộc về ngươi, ngươi đâu cần nhìn sắc mặt em trai mà làm việc, chuyện gì cũng bị lão áp một đầu."
Qua lại với Nhậm Học Bác mười mấy năm, Mạc Cương đương nhiên hiểu rõ tính cách của lão, những lời gã vừa nói, đúng ngay tính cách của Nhậm Học Bác.
Nhậm Học Bác phảng phất bị người chọc trúng tim đen, cả khuôn mặt liền cứng đờ, trong mắt nhanh chóng hiện lên chút quẫn bách, chỉ biết kéo kéo khoé miệng làm như bộ dáng huynh hữu đệ cung mà nói: “Nói thế nào thì Học Lễ cũng là em trai ta, sao ta có thể mất nhân tính đến vậy.”
Mạc Cương nhìn rõ biểu tình của Nhậm Học Bác. Không phải lão không muốn gϊếŧ cả nhà Nhậm Học Lễ, sau đó thừa kế hết thảy gia tài nhà đó để lại. Lão đã làm, nhưng không thành công, cho nên mới rút lui để vạch ra kế hoạch khác, chỉ cần nắm được nhược điểm Nhậm Học Lễ, thì có thể dễ dàng hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-tiem-nhang-den/410362/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.