Thẳng đến khi bóng dáng Nhậm Học Lễ hoàn toàn dung nhập bóng vào đêm, Mạc Cương mới hồi phục tinh thần, cũng nhận ra chuyện gì đã phát sinh. Vẻ mặt gã nhanh chóng đanh lại, vô cùng hung ác nham hiểm nhìn về phía Nhậm Học Bác, thanh âm nghiến từ kẽ răng, "Nhậm Học Bác, ngươi cố ý!"
Nhậm Học Bác sao có thể trơ mắt mà nhìn Nhậm Học Lễ leo lên đầu lão được. Nên lão cố tình đổ dầu vào lửa, tốt nhất hủy luôn vụ làm ăn này để Nhậm Học Lễ khỏi gặp cấp trên.
"Thái độ của nó, ngươi không thấy sao?" Nhậm Học Bác một chút cũng không e ngại Mạc Cương, cằm khẽ nâng, nói đến ngay thẳng đường hoàng: “Nó nghĩ bản thân là ai? Nghĩ mình là ông HSo? Hắc xà a hắc xà, nếu nó cùng cấp trên hợp tác thành công, đến lúc đó ở Đồng Châu này còn chỗ cho ngươi đặt chân ư? Đừng trách ta không báo trước, đến lúc đó ta xem ngươi còn huênh hoang được như hiện tại không? Ta làm vậy không vì ngươi thì vì ai?"
Mạc Cương nghe Nhậm Học Bác nói không khỏi khịt mũi khinh thường, sao gã lại không biết mục đích của Nhậm Học Bác cơ chứ?
Nhậm Học Bác thấy Mạc Cương không nói lại, thì trào phúng lên tiếng tiếp, "Nói nãy giờ, ngươi cũng rõ những gì ta nói đúng không? Ta với ngươi chỉ là một con chó với cấp trên, ta chỉ muốn tự nắm dây xích của chính mình, chứ không muốn nó trong tay Nhậm Học Lễ.”
Lời này tuy khó nghe, nhưng lại đúng sự thật. Tự nhận mình là chó, thì ít nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-tiem-nhang-den/410361/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.