Cái gì cơ?! Khóc thì không nói đi, thế mà lại ôm Thẩm Cảnh Chi khóc?
Hai mắt Vu Dã đỏ lên vì ho khan, không thể tin nói: "Là thật sao......"
"Khóc có gì không tốt chứ, có chỗ để phát tiết cảm xúc là chuyện tốt. Không thể tự động tiêu hóa thì có thể tâm sự cùng người khác, việc này cũng không phải chuyện gì khó để mở miệng." Thẩm Cảnh Chi chậm rãi nói, nhìn thấy bộ dáng nói không nên lời của cậu thì nhịn không được trộm cười.
Vu Dã im lặng khuấy cháo trong bát, được một lúc lâu mới cất tiếng nói: "Cũng không phải chuyện buồn gì, có thể dạo này nhiều việc phải làm nên có chút mệt mỏi, hoặc là vừa phải một tên ngốc, có chút xui xẻo".
"Hôm qua cậu uống nhiều như thế, có vui vẻ hơn chút nào không?" Thẩm Cảnh Chi gắp cho cậu một cái bánh bao chiên, "Dùng bữa trước đi, thức ăn sắp nguội rồi".
Vu Dã ngoan ngoãn kẹp cái bánh bao chiên lên, cắn một miếng, vô tình làm nước súp bắn lên chóp mũi. Cậu sửng sốt vài giây, "Bánh hơi nóng".
Vị của bánh bao chiên thật ngon, lớp vỏ bên ngoài giòn xốp, bên trong mọng nước, nhân hành lá cực kì thơm.
"Chậm đã." Thẩm Cảnh Chi dùng khăn giấy lau vệt súp dính trên chóp mũi cậu.
"Cảm ơn anh." Vu Dã nhận lấy khăn giấy trong tay anh, "Bữa ăn hôm nay rất ngon, là cơm của cửa hàng nào thế? Lần sau tôi lại muốn dùng thử".
Thẩm Cảnh Chi nhìn cậu, môi lại mỉm cười: "Đồ ăn là tôi nấu, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-tham-nha-toi/2709823/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.