Liêu Bắc Bắc biết Đường Diệp Trạch tâm tình không tốt, ngồi trong xecùng anh một lúc lâu, cho đến khi cô đoán lúc này người trong ký túc xácăn bản nằm ngủ say, lúc này mới lén lén lút lút trở về túc xá.
Sao, lúc cô mở cửa phòng, thấy Đường Diệp Hoa an vị ở trên giường của cô.
“Em mới vừa rồi là làm bộ té xỉu sao?” Đường Diệp Hoa đi thẳng vào vấn đề, lời nói nghiêm túc.
“…” Liêu Bắc Bắc dựa vào cạnh cửa, bước tiến lên một bước, tiện tay khép lại cửa phòng.
Đường Diệp Hoa thấy cô cúi đầu xuống ngón tay túm góc quần áo, nhưngvẫn không lên tiếng, cho nên đứng dậy, Liêu Bắc Bắc theo bản năng lui về phía sau một bước, lại phát hiện phía sau chính là vách tường, đã mấtđường thối lui.
“Nói chuyện đi.” Đường Diệp Hoa nói năng thô lỗ.
Liêu Bắc Bắc co bả vai lại, vốn không định lên tiếng cô lại càng lắp bắp không biết nói cái gì chi phải.
Đường Diệp Hoa nắm lấy cánh tay của cô, kéo cô đến trước cửa sổ, đẩycửa sổ ra chỉ xuống dưới, khó có thể tin nói, “9999 đóa hoa hồng, mộtlời cũng không đổi được sao?”
Liêu Bắc Bắc liếc một cái, nến đã sớm tắt hết, một bó hoa hồng chậpchờn trong gió, gió thổi biển hoa loạn xạ, tán loạn một bờ cái mênh mông nhiễm đỏ.
“Em nhìn những bông hoa kia, có giống vô số binh sĩ tử trận?” ĐườngDiệp Hoa buông cánh tay xuống, hít sâu một hơi, sau đó nói đều đều,“Được rồi, đại trượng phu cầm được thì cũng buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-quan-tam-them-chut-di/1895671/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.