Đường Diệp Hoa chậm chạp nháy mắt, anh chính là xuất phát từ y tốt, cô nhóc này lại tức giận à.
Liêu Bắc Bắc không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, né tránh chạy đếncửa, ngón tay mới vừa đụng phải tay cầm cái cửa, Đường Diệp Hoa một phát đã đặt tay lên cửa: “Tôi biết không nên làm khó dễ cô, nhưng hãy đợithêm một lát nữa đi.”
Áp lực vô hình bao phủ đỉnh đầu Liêu Bắc Bắc, cô lặng yên thả tayxuống, dù sao váy cũng dơ, cô ngồi xuống đất, đầu chôn ở giữa hai đầugối, một câu cũng không muốn nói.
Đường Diệp Hoa đốt một điếu thuốc, nhìn thấy tâm tình cô xuống thấp,nhưng anh từ trước đến giờ đối với cuộc sống riêng tư của nhân viênkhông hỏi tới, anh thở ra một hơi, quay người lại ngồi vào bên giường:“Tôi nhớ được cô tên là Liêu Bắc Bắc.”
Mấy ngày hôm trước anh cũng bởi vì đã gặp cô phát tờ rơi, liền nhớtới hình ảnh của mẹ, nụ cười sáng lạn kia, thật sự là quá giống.
“Dạ, ngài có thể để cho tôi an tĩnh một chút không?” Liêu Bắc Bắc hiện tại trong đầu rất loạn, cô rất muốn về nhà.
“. . . . . .” Đường Diệp Hoa chưa từng đụng tới nhân viên nào khôngnể mặt như vậy. Nếu như anh nhớ không lầm, bọn họ gặp nhau ở đại hộicông nhân viên, lúc ấy Liêu Bắc Bắc thành tích tiêu thụ sản phẩm đứngthứ nhất từ dưới đếm lên “Vinh dự” đi lên đài lãnh thưởng.
Đường Diệp Hoa nghĩ ngợi chốc lát, móc ra chi phiếu, soàn soạt viếtlên số tiền, kéo chi phiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-quan-tam-them-chut-di/1895654/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.