“Bắc Bắc, tôi là Đường Diệp Trạch.”
Đường Diệp Trạch gõ vang cửa phòng, đứng im lặng ở cạnh cửa Liêu BắcBắc lập tức có dũng khí, cô lấy ra một cái chăn mỏng che lại thân thể,luống cuống tay chân mở cửa phòng, khoảnh khắc nhìn thấy Đường DiệpTrạch, nước mắt như vỡ òa.
“Tôi không có. . . . . .”
“Tôi hiểu.” Đường Diệp Trạch hít sâu một hơi. Cởi xuống áo ngoàikhoát lên vai của cô, nếu như Liêu Bắc Bắc là tự nguyện, cô cũng sẽkhông gọi điện thoại cầu cứu mình rồi.
Anh nâng gương mặt Liêu Bắc Bắc lên nhìn một chút, khi anh nhìn đếnmiệng cô có một mảng máu ứ đọng, liền cầm cây gậy bóng chày mang từtrong xe lên, anh tức giận chạy bộ về phía Phan Hiểu Bác, Liêu Bắc Bắcôm thật chặc hông của anh, như vậy ầm ĩ lên sẽ gây tai nạn chết người đó .
“Ông chủ, Đường Diệp Trạch, đừng. . . . . .”
Mà trong một cái phòng khác, tiếng khóc con nít đinh tai nhức óc, mặc dù đứa nhỏ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng theo bản năng nó cảm thấy sợ hãi, sợ Đường Diệp Trạch làm hại chú của nó.
Phan Hiểu Bác tựa ở bên giường, vì bị bình rượu đập trúng đầu, làmmất một lượng máu lớn khiến anh cả người rét run, ý thức mơ hồ.
Ánh mắt Đường Diệp Trạch trong nháy mắt trở nên tối đen, anh bỏ gậybóng chày xuống, lại không có cách nào khác thương xót Phan Hiểu Bác,anh nắm chặt cổ áo Phan Hiểu Bác, nhưng không đợi anh ra quyền, PhanHiểu Bác hôn mê bất tỉnh trước một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-quan-tam-them-chut-di/1895653/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.