Lúc Liêu Bắc Bắc tỉnh dậy, du thuyền đã bỏ neo ở bên cạnh vịnh. Côngồi dậy, một cái chăn lông xuôi theo đầu vai cô chảy xuống, cô dụi dụimắt, phát hiện phía dưới cốc trà trên bàn có một mảnh giấy viết —— Tôi có việc rời đi trước. Chìa khóa cửa treo ở cạnh cửa khoang, trong duthuyền có phòng tắm, trong tủ lạnh có đồ ăn, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào nếu muốn. Đường Diệp Trạch.
Liêu Bắc Bắc nhìn chung quanh khoang thuyền giống như phòng ngủ, sờsờ cái bụng đói. Cô đem việc anh đối tốt với cô lập tức thay đổi thànhquét dọn khoang thuyền thật nhiều, dĩ nhiên, cô cũng không thể có nhữngthứ ý nghĩ khác.
Cô kéo cửa thông gió ra, nhìn lên chân trời đen nhánh, a nha, thì rađã tối rồi. Tiện tay cầm lấy điện thoại di động, mới phát hiện điệnthoại đã tắt máy, cô đổi pin, khởi động lần nữa, nhưng lại bật ra vàitin nhắn.
Liêu Bắc Bắc vừa lật xem tin nhắn, vừa từ trong tủ lạnh lấy ra nướcchanh mới ép, vừa mới uống một ngụm, đã nhịn không được phun ra.
Tin tức là Phan Hiểu Bác gửi tới, cảnh cáo Đường Diệp Trạch đừng động tay động chân với Liêu Bắc Bắc…, phản đối quy tắc ngầm.
Liêu Bắc Bắc bấm số điện thoại của Phan Hiểu Bác, vang lên một tiếng chuông thì đối phương đã nhận.
“Phan tiên sinh, tôi là Liêu Bắc Bắc.”
“Bắc Bắc, cô có khỏe không?”
“Tôi không sao, mới vừa rồi ngủ thiếp đi.”
“A, không có chuyện gì là tốt rồi, làm tôi lo muốn chết.” Phan Hiểu Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-quan-tam-them-chut-di/1895636/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.