17.
Thẩm Dịch uống say.
Dù tôi có gọi anh ta như thế nào cũng không tỉnh.
Không phải, thật ra anh ta có thể nói cho tôi mật mã nhà anh ta rồi ngủ tiếp cũng được mà!
Tôi đánh nhẹ vào mặt Thẩm Dịch: “Mật mã nhà anh là bao nhiêu?”
Anh ta mơ hồ trả lời: “123456…”
Hay quá, mật mã sai rồi!
….
Bấm đi bấm lại nhiều lần cũng không thể mở được cửa nhà của anh ta.
Tôi không còn cách nào khác đành đưa anh ta trở về nhà mình.
“Thẩm Dịch, tôi đúng là người tốt bụng, vì anh mà tôi hy sinh cái giường yêu quý đó!” TÔi ném Thẩm Dịch lên giường, nói một câu đầy thấm thía: “Sau này anh nhớ đối xử tốt với em một chút, có được không?”
Thẩm Dịch âm thầm nói gì đó.
Tôi trừng anh ta một cái, co mình nằm trên sô pha ngủ.
Lúc ngủ hình như tôi mơ thấy Thẩm Dịch.
Còn nghe cả những lời mà anh ta nói….
Sáng sớm hôm sau.
Ai có thể nói cho tôi biết vì sao tôi đang ngủ ở sô pha bỗng nằm ở trên giường vào sáng hôm sau không?
Điều xấu hổ hơn là mẹ nó Thẩm Dịch dậy còn sớm hơn cả tôi.
Thế cho nên lúc tôi tỉnh dậy điều đầu tiên đập vào mắt chính là con mắt đang mỉm cười của anh ta.
“Dậy rồi à?”
Tôi cực kỳ khiếp sợ, khóe miệng run rẩy: “Ảo giác, chắc chắn là ảo giác…”
Sau đó ép bản thân mình nhắm mắt lại.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-o-ben-canh-nha-toi/2902045/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.