Tôi vẫn còn nhớ một sự việc cách đây năm năm, đó là tháng thứ hai tôi đi làm.
Tôi vừa bước vào văn phòng, mông ngồi lên ghế còn chưa kịp nóng, đã nhìn thấy một nữ minh tinh thân hình bốc lửa đi vào văn phòng hắn.
Tôi nhìn cảnh tượng này mà không cách nào giấu được nụ cười tà ác trên mặt, nhưng còn chưa đợi tôi nghĩ xong Tống Tấn sẽ làm cách nào thoát khỏi sự cám dỗ và sức quyến rũ nóng bỏng của nữ minh tinh kia, tôi đã thấy người phụ nữ đó bị ném ra khỏi.. văn phòng!
Chậc chậc, Tống Cẩm không thể nào như vậy chứ!
Lúc đó tôi lười ghê gớm, gác gối phải lên bàn, lòng bàn tay chống cằm hớn hở nghĩ.
Đột nhiên nghe thấy có người nghiến răng nghiến lợi nói: "Cảm ơn thư ký nhé, cô ra khỏi đây đi!"
Tôi sợ tới mức lật đật đứng dậy hét "Dạ".
Tôi có thói quen liếc nhìn qua người nào đó một cái, thấy hắn ta đứng trước cửa văn phòng, sắc mặt u ám, cứ như ai đó mắc nợ hắn ta mười tám vạn vậy.
Kết quả là tôi bị hắn ta mắng té tát ở văn phòng chỉ hận không tìm được miếng tàu hủ đập đầu tự sát.
Không, không. Tôi không thể chết được. Mười mấy năm trước ba tôi đã nói mạng của tôi là để làm giàu, tôi phải giữ mạng để còn tiêu tiền xả láng nữa.
"Cô là heo hả? Giữ cô ở lại đây quả thật lãng phí không khí!"
"Ai cũng thả cho vào được, cô nghĩ tôi là ai!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-ngu-ngoc-lam-tien/3343098/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.