Điều trâu bò nhất cả đời của tôi là vào năm tôi mười chín tuổi, đã đắc tội với Tống Cẩm, một tên có thù tất báo.
Chuyện đó chắc phải bắt đầu từ tám năm trước, khi tôi định vào phòng tắm để tắm gội.
Trên đường đến đó, tôi đang gằm đầu vào cuốn tiểu thuyết trên điện thoại mãi mê đọc đến mức không nhận ra mình đã vào nhầm phòng tắm nam.
Cứ nghĩ là lỡ nhầm rồi thì cũng thôi, ai dè vừa bước vào phòng tắm đã trượt chân té ngã trước mặt một người.
Cứ nghĩ là lỡ ngã rồi thì cũng thôi, cùng lắm thì nằm trên giường hai ngày, mấy ngày sau lại trở về làm hảo hán.
Nhưng chết dở là lúc ngã xuống, tôi giơ tay kéo một cách hết sức vô tình, kéo luôn chiếc khăn tắm của người kia xuống đất.
Lúc đó tôi đang nhìn chằm chằm chiếc khăn tắm trên tay, xấu hổ đến mức muốn lập tức đào luôn một cái hố tại chỗ rồi nhảy vào đó tự kết liễu.
Tôi đã nhìn thấy một Tống Cẩm trống lốc.
Năm mười chin tuổi, tôi cứ nghĩ là, lỡ nhìn thấy hết rồi thì thôi, dù sao tôi cũng không lỗ, bị nhìn thấy trống hoát cũng không phải mình.
Nhưng bạn cùng phòng tốt tính của tôi, Ngô Thanh lại truyền bá rộng rãi ra ngoài, một đồn mười, mười đồn trăm, cả trường đều biết tôi đã nhìn thấy hết trơn hết ráo của Tống Cẩm, sinh viên trường Đại học A.
Từ đó tôi bị hắn ghi thù và trôi qua một cuộc sống đại học bất hạnh và gian khổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-ngu-ngoc-lam-tien/3343097/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.