- Về đi, anh không rảnh.
- Hàn, sao anh nỡ đuổi người ta như vậy...
Mới sáng sớm đã có cảnh xuân đập vào mắt, cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang quấn lấy cái tên họ Vương mà ưỡn ẹo. Hiểu Lan Yên tối qua khóc mí mắt vẫn còn sưng, nay lại được chứng kiến cảnh câu dẫn này, hai mắt càng thấy nhức nhối muốn dụi. Hiểu Lan Yên định chuồn vào bếp, bác gái lại cản cô, kêu rằng cô buổi sáng còn chưa chào cậu chủ.
- Cậu chủ, cậu ăn chưa, cậu muốn ăn gì?
Khi phát hiện âm lượng của mình hình như khá lớn thì cũng đã muộn. Một câu nói của đứa đầu gỗ thôi, cũng đã thành công thu hút đôi trai gái đằng kia.
Hiểu Lan Yên thật sự đã phát hiện ra mình ngốc thế nào rồi, người ta là chủ nhà, bên cạnh là bạn gái, còn cô là ai, là mẹ người ta chắc...
- A không, xin lỗi cậu chủ, cậu muốn ăn gì tôi sẽ làm.
- Bác Trần, bác chưa dạy nội quy cho cô ta?
Bác gái bối rối, quay sang Lan Yên, lại không nỡ trách mắng:
- Xin lỗi cậu, con bé hôm nay là ngày đầu tiên, chưa hiểu luật nên dậy muộn...
- Thôi được rồi, Thành Diệp, về đi, anh phải tới công ty.
Thành Diệp???
Chẳng phải chính là cô gái hôm đó trong xe, đã... làm... với hắn ta hay sao?
Mặt Lan Yên bỗng chốc ửng hồng, may cái mặt cô cũng không quá mỏng, không chắc đã đỏ bừng lên rồi, chuyện nhạy cảm mà... Vậy mà mọi suy nghĩ của cô dường như bị Vương Hàn nhìn thấu, ý cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-kho-tinh/181003/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.