- Tôi... có cần phải biết tên anh không?
- Không cần.
Hiểu Lan Yên hỏi xong lập tức thấy mình ngu ngốc, cái gì mà cần hay không chứ.
- A, không phải, ý tôi là, anh tên, gì...
- Vương Hàn.
Kiệm lời như vậy... Đến tên cô cũng không thèm hỏi lại nữa. Mở miệng đối với hắn khó nhọc khổ sở đến thế à? Nghĩ nghĩ một lúc, Hiểu Lan Yên lại quyết định hắn ta không nói, thôi thì cô nói:
- Tôi tên Hiểu Lan Yên, anh gọi là Yên Yên cũng được.
Vương Hàn im lặng không đáp, bộ dạng chuyên chú lái xe. Hiểu Lan Yên được đà lại tiếp tục:
- Vậy sau này anh muốn tôi gọi anh là gì đây? Chủ nhân? Thiếu gia? Hay Vương tổng?....
Tiểu quỷ, nói lắm như vậy, thật đau đầu. Nhưng cái miệng bên cạnh, ngu ngốc không hiểu, vẫn cứ huyên thuyên đủ điều, trên trời dưới đất, vô tình quay sang lập tức bắt gặp một ánh mắt lạnh băng, nhìn trừng trừng vào mình như cảnh cáo.
Cha mẹ ơi, người đâu mà đẹp như vậy? Đẹp động lòng người, đẹp không thể diễn tả, hắn đẹp còn hơn anh bán đậu phụ ngày xưa cô thầm mến vạn lần nha!!
Lan Yên đơ như phỗng, bộ dạng ngờ nghệch, liền đưa tay tự tát vào mặt mình cho thanh tỉnh... Cô đang nghĩ lung tung cái gì vậy, cô theo hắn để trả nợ, không phải để mộng mơ vớ vẩn nha!
Hiểu Lan Yên không dám nhìn Vương Hàn nữa, mà nhìn xuống chân, nhìn sang vô lăng. Cơ mà, xe gì mà lại đẹp vậy chứ!
- Anh... làm sao anh... lúc đó... biết tôi trốn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-kho-tinh/181002/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.