Chương trước
Chương sau
Chuyện là, bạn Hiểu Lan Yên hiền lành lương thiện, đến một ngày cũng có được một lần đảo chính. Cơ mà, khổ nỗi, chỉ là đảo chính "một nửa" thôi...
Lão công biến thái của cô, dạo này không hiểu công việc bận rộn tới mức nào, chỉ là mấy ngày liền không có về ăn trưa. Buổi sáng hắn ăn uống vội vàng, cô toàn phải một mình đi xe buýt tới trường thôi, kể ra thì cô đơn chết đi được!
Hiểu Lan Yên từ trước theo thói quen, vẫn luôn thức khuya đợi hắn về mới dám... giả vờ ngủ. Đôi ba cái trò mèo đó làm sao qua được mắt mãng xà. Vương Hàn đương nhiên hiểu cô sợ bị hắn "đè" nên thường xuyên giả chết, có hôm hứng thú thì lập tức leo lên giường "lật tẩy" trò mèo đó của cô, còn hôm nào "tốt tính bất chợt", thì sẽ lẳng lặng đi tắm rồi ôm cô vào lòng ngủ tới sáng.
Hiểu Lan Yên có lẽ lâu dần hình thành thói quen rồi, không có hơi hắn sẽ trằn trọc ngủ không nổi. Lúc nào cũng vậy, nhưng kì lạ là, mấy hôm nay hắn về muộn lắm ấy, báo hại cô cứ gật gà gật gù, tới mức ngủ quên mất luôn. Thực ra có đêm cô vẫn nghe được tiếng hắn về, nhưng rốt cục chỉ là nằm xuống ngủ mà thôi, cơ hồ còn không thèm động tới cô nữa. Hiểu Lan Yên nhiều lúc trằn trọc lại không dám lên tiếng hay cựa quậy quá nhiều. Cô biết hắn làm việc rất vất vả, cơm còn không biết có mà ăn hay không, đành thở dài, nhìn bóng lưng trước mặt mà nặng nề khép mắt ngủ.
Thế nhưng, nhiều lần liên tiếp về muộn lại không thèm quan tâm gì tới cô, Hiểu Lan Yên đương nhiên chạnh lòng. Phải chăng là do hắn đã chán ghét cô rồi? Về tới nhà nhìn thấy bộ dáng của cô liền khó chịu nên liếc mắt cũng không thèm phải không? Dạo này thời gian cô nhìn thấy Vương Hàn càng ngày càng ít đi, giống như ông Trời đang ra dấu hiệu rằng những suy nghĩ của cô đều là chính xác ấy! Buồn bã cùng sợ hãi tích tụ, đến một mực giới hạn nào đó, chợt bùng nổ thành một thứ cảm xúc mà trước đây, có cho vàng cô cũng không dám có...
Đêm nay Hiểu Lan Yên lại chuyên chú ngồi đợi Vương Hàn. Vậy mà trái với niềm mong mỏi của cô vợ bé nhỏ, Vương Hàn bước vào phòng trong bộ dáng không hề ổn định chút nào, người nồng nặc mùi rượu, nồng tới cái mức Hiểu Lan Yên vừa ngửi đã muốn nôn ra bữa tối ngay lập tức. Hắn đã làm cái gì thế? Đang yên đang lành, cô cũng đâu có làm gì, hắn tức giận cái gì lại uống say tới mức này?
Hiểu Lan Yên nhìn bộ dáng cao ngạo của hắn, nay thêm mấy phần chật vật thì vừa thương lại vừa giận. Dù sao thì thương vẫn nhiều hơn là giận, đành phải lụi hụi đi cởi giày, thay luôn cả quần áo, đắp chăn kê gối cho hắn. Ấy vậy mà cái con người không biết tốt xấu kia, trong cơn mê còn không ngừng đẩy cô, kêu cô tránh ra nữa chứ. [Tác giả: Nó chửi con khác không phải chửi vợ đâu ?]
Thử hỏi người vợ như Hiểu Lan Yên làm sao lại không uất ức cho được. Uất quá không chịu được, con người cô cũng không phải thuộc kiểu dễ bộc lộ, đành lặng lẽ ôm gối, lại mở tủ lớn lôi ra một cái chăn bông, sang phòng cũ của cô ngủ. Trời đông thì lạnh, chăn tuy có dày, nhưng thiếu hơi người yêu thương, khó ngủ thật ấy chứ. Nhưng thà chịu đựng một chút, người ta đã đuổi mình đi, không muốn nằm cạnh mình thì còn cố bon chen làm cái gì chứ. Nghĩ linh tinh một hồi lại phát hiện ra mình chảy nước mắt, Hiểu Lan Yên cười khổ lau lau quệt quệt, chìm vào giấc ngủ...
Sáng hôm sau Vương Hàn dậy sớm, rõ là rất sớm nhưng lại chẳng thấy Hiểu Lan Yên đâu. Đầu dính hơi men từ đêm qua thì ong ong không chịu được. Vô tình đưa mắt sang cái bàn bên cạnh giường lại thấy có một bát canh giải rượu đã đặt sẵn ở đó. Vương Hàn cười cười, sau khi vào phòng tắm liền trở ra một hơi đem bát canh uống sạch. Vẫn là vợ nhỏ quan tâm hắn nhất!
Hôm nay là ngày nghỉ, Vương Hàn suy nghĩ một hồi, có lẽ nên đưa Hiểu Lan Yên đi chơi đâu đó. Đằng nào thì bác Trần cũng xin phép về quê rồi, ở nhà chỉ có mỗi hai vợ chồng, chẳng lẽ lại cả ngày đem cô lên giường hung hăng "chèn ép"? Như vậy thì sợ cái lưng nhỏ của vợ hắn sẽ vỡ ra mất! Vương Hàn vừa nghĩ tới đây đột nhiên thấy buồn cười vô cùng. [Tác giả: *đang tưởng niệm sự biến thái của chính mình*]
Phải rồi, nhắc mới nhớ, vợ hắn từ sáng đã biến đi đằng nào rồi? Vương Hàn thoải mái bước xuống dưới nhà, lại thấy bàn ăn đã chuẩn bị bữa sáng sẵn sàng, nhưng là chỉ có phần của một người, còn Hiểu Lan Yên thì đang khoác áo bông co ro ngồi ở sô fa phòng khách để xem hoạt hình. Vương Hàn thấy hơi kì lạ nhưng vẫn ngồi xuống bàn ăn, trước khi ăn miếng trứng ốp la liền hỏi:
- Yên Yên, em ăn chưa?
Một mảng im lặng...
Gì thế? Không có tiếng trả lời? Vương Hàn thấy kì lạ, liền đi tới bên sô fa, ngồi xuống gần cô hỏi tiếp:
- Bà xã, không ăn sáng à?
Hiểu Lan Yên rõ ràng nghe thấy, nhưng vẫn một mực im lặng, chẳng nói chẳng rằng, chỉ là thủy chung hướng mắt về phía TV. Vương Hàn thấy sự kiện có một không hai này thì lo sợ phát điên, vội đưa tay đặt lên vầng trán trắng mịn của cô, miệng không ngừng hỏi han:
- Yên Yên, sao thế?
- Sao không trả lời anh?
- Bà xã, em đau ở đâu à?
...
Nhưng Hiểu Lan Yên không những không thèm mở miệng, lại còn lạnh lùng quay sang lườm hắn nữa chứ! Vương Hàn lần đầu tiên trong đời thấy trời đất chao đảo một phen, vợ ngoan vợ hiền của hắn hôm nay chắc chắn là có tâm sự gì rồi. Đang định mở miệng nói gì đó với cô, chợt chuông điện thoại lại reo vang làm cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Hiểu Lan Yên chỉ biết rằng sau khi nghe cuộc điện thoại đó, hắn chỉ nói một câu tạm biệt cô liền vội vàng vọt đi mất. Cô buồn bã đứng lên, tắt TV, thu dọn lại bàn ăn rồi lầm lũi đi lên phòng.
Vương Hàn tới chiều tối trở về, thấy đèn trong nhà tắt tối om, chột dạ mà vội vàng kêu ầm tên cô. Trong lòng hắn lúc này vô cùng sợ hãi, tại sao tự dưng lại tắt hết đèn, chẳng lẽ, vợ hắn... Không thể! Vương Hàn tự chấn an mình không thể đánh mất lý trí, nhanh chóng chạy lên tầng hai, mở cửa vào phòng. Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Hiểu Lan Yên ngồi trên giường, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vì sao vai cô lại run lên thế kia?
Vương Hàn thất thần chạy lại, ôm lấy cô, vén lên mái tóc đen mượt, để lộ ra gương mặt đầm đìa nước mắt. Hắn sợ tới hồn vía tung bay, vội vàng nâng mặt cô lên hôn lấy hôn để, tay không ngừng lau đi nước mắt của cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình:
- Yên Yên, xảy ra chuyện gì?
Hiểu Lan Yên vẫn chỉ im lặng. Mùi nước hoa đàn bà trên cơ thể hắn làm cô thực sự buồn nôn vô cùng, tức giận tột cùng, đẩy mạnh hắn ra, giọng điệu mang đầy phẫn nộ cùng uất ức:
- Kệ tôi, sao anh không đi nữa đi, còn về làm gì.
Vương Hàn lúc này phải nói là bất ngờ tới há hốc mồm, lại tiếp tục được nghe cô nói:
- Trên người thì toàn nước hoa đàn bà, tôi chịu không nổi. Tránh xa ra đi!
Nghe thì có vẻ là cường quyền lắm, nhưng thực chất là càng mắng lại càng nhỏ, dần dần mấy lời hờn dỗi của Hiểu Lan Yên chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu, cuối cùng biến thành nỉ non nũng nịu trong nước mắt, làm cái người bên cạnh nghe mà tim chỉ muốn tan chảy. Quả thực từ trước tới nay làm gì có người nào dám trước mặt Vương Hàn thốt ra những lời như vậy, thế nhưng thật sự khi chúng thốt ra từ miệng Hiểu Lan Yên, vì sao lại đáng yêu động lòng người đến thế? Vợ hắn, là đang ghen đó mà! Ghen tới mụ mị bùng nổ rồi! Vương Hàn trái lại cô thì mừng rỡ hạnh phúc ra mặt. Đúng là ngốc nghếch, hắn yêu thương cô còn không hết, hơi đâu mà tìm phụ nữ khác chứ! Chỉ là dạo này công ty hắn muốn kí kết với một công ty lớn nước ngoài, nhưng nữ giám đốc công ty đó lại một mực muốn hẹn hò cùng hắn, kết cục hôm nay ý định bại lộ nên đã bị hắn dẹp tan ý định kí hợp đồng.
Hiểu Lan Yên nhìn thấy hắn cười cợt, lại nghĩ chắc mình đoán đúng rồi, càng thêm khổ sở thảm thương, nức nở nói:
- Có phải... vì em... không đáp ứng được anh, hức, nên anh mới...
Vương Hàn nghe xong thì cứ như nhặt được kim cường giữa đường, cưng chiều ôm lấy cô, hôn lên khắp gương mặt nõn nà ướt át, ghé vào tai cô phun ra hơi thở ấm áp, nhẹ giọng thì thầm:
- Ngốc ơi là ngốc, ngoài con bé anh đang ôm lúc này, anh còn yêu ai nữa?
Hiểu Lan Yên nghe được câu trả lời của hắn, giận dữ lúc trước bùng cháy như ngọn lửa, nay bị dập tới không còn dấu vết. Sau vài nụ hôn nóng bỏng, cô đã mềm nhũn như dòng nước trong lành, cuộn trào tới mọi ngõ ngách trong con tim, tâm trí Vương Hàn.
Tuy nhiên, hôm nay Hiểu Lan Yên lá gan lớn như vậy, làm sao hắn dễ dàng tha cho cô được, lại cất giọng trêu chọc tà ác:
- Có điều... đúng là em đáp ứng anh chưa đủ đâu.
Dứt lời, cánh tay rắn chắc đã nhấc bổng cô lên không trung. Hiểu Lan Yên nhất thời sợ hãi, hai tay nhỏ vội vàng câu chặt lấy cổ hắn. Vương Hàn nhìn cô cười tà mị, cuối cùng hướng phòng tắm phun ra mấy chữ:
- Em nói không ngửi được nước hoa đàn bà. Vậy anh đi tắm, tiện thể tắm luôn cho em. Vợ còn thắc mắc điều gì, từ từ nói, anh đều giải đáp hết...
Hiểu Lan Yên khóc không ra nước mắt. Lúc này kêu trời than đất có phải là đã quá muộn hay không? Cái con người mà cô yêu tới khắc cốt ghi tâm này tại sao lại không hề nói lí lẽ như vậy? Thậm chí hắn còn mặt dày đến mức, giây phút cắm sâu vào cô, hành cô mệt tới sắp ngất đi rồi, vẫn cố thì thầm vào tai cô một câu:
- Em thấy không, bà xã? Cái này là dồn nén vì em nên mới trở nên trướng như vậy đấy, còn không đền bù cho anh đi...
Cũng chính vì lần ghen tuông đảo chính ấy của bạn Hiểu ngốc nghếch, mà chẳng bao lâu sau, cái bụng nhỏ đã đón nhận một sinh mệnh mới. Vương tổng cười tới muốn biến dạng quai hàm, còn bạn Lan Yên thì chẳng còn biết làm gì ngoài việc tự mình trách mình. Nói vậy thôi, chứ thực ra bạn ấy hạnh phúc lắm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.