Đám thuộc hạ bây giờ đã sợ hãi tột độ, bỗng có một tên bò ra quỳ rạp xuống dưới đất cầu xin.
"Xin lão đại và bang chủ rộng lòng bỏ qua cho tôi, tại vì tôi bận việc riêng và nghe lời dụ dỗ của bọn thuộc hạ khác mới lỡ dại, nên tôi mới,…"
Thấy tên thuộc hạ quỳ xuống thì lúc này, Mạnh Cường đứng trong góc đổ mồ hôi hột, miệng lầm bầm chửi rủa."Tên nhát gan, chưa gì đã đưa đầu cho người ta đánh, đúng là đồ ăn hại."
Trọng Hoàng lên tiếng cắt ngang lời cầu xin của hắn.
"Chính là cậu sao, trông mặt mày cũng sáng sủa đấy, lúc gọi điện nhờ vả người ta thì mạnh miệng lắm mà, sao bây giờ hèn như chó vậy hả."
Tên thuộc hạ choáng váng, miệng ngập ngừng.
"Sao…sao bang chủ biết tôi gọi…gọi điện thoại cho tên đó."
Trọng Hoàng cười nửa miệng khinh bỉ.
"Sao tôi lại biết à, chú mày còn nhớ cuộc gọi lúc khuya vừa rồi không. Biết người bên đầu dây bên kia nghe chú mày nói là ai không?"
Tên thuộc hạ như bị đứng lại một nhịp, sửng sốt nói.
"Là…là bang chủ."
"Đúng là tôi, bất ngờ lắm chứ gì. Nhưng đừng vội, kịch hay vẫn còn ở phía sau cứ từ từ mà thưởng thức."
Tên thuộc hạ sợ hãi như muốn tè cả ra quần, cả người đang quỳ run lẩy bẩy. Chuyện gì không biết chứ chuyện mà Trọng Hoàng trừng phạt thuộc hạ có khác gì chuyện xuống 18 tầng địa ngục đâu. Đau khổ đến tận trời. Tuy là mới vào tổ chức gần một năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-cua-em/2847855/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.