Trọng Hoàng thì đang tràn ngập suy nghĩ trong đầu, miệng anh lẩm bẩm.
"Thì ra mấy viên đạn dưới chân đó, không phải do đi làm nhiệm vụ mà ra. Mà chính là do cái tên khốn nạn này."
Trọng Hoàng bây giờ chỉ muốn đến bệnh viện ngay lập tức để ôm cậu vào lòng. Sao cậu phải gồng mình để chịu nhiều sự tổn thương đến như vậy chứ.
Nếu để ý kỹ thì bây giờ tên đội trưởng khu trinh sát cũng run lên vì sợ hãi, tên thuộc hạ đang nằm bất động dưới đất đó chính là cháu của hắn. Cũng chính hắn là người đã đưa nó vào tổ chức nhờ quyền thế của mình, và không ai khác, hắn cũng là người xúi giục cháu mình đi thuê Trình Quang làm nhiệm vụ thay. Để mà ngồi không vẫn có tiền, nhưng đâu ngờ bây giờ lại thành ra như vậy. Hắn sợ Khôi Nghị và Trọng Hoàng sẽ biết ra được hắn và người tiếp theo nằm dưới đó có khi lại là hắn.
Khôi Nghị lau tay xong thì bước tới bên chỗ Trọng Hoàng rồi vỗ lên vai Trọng Hoàng an ủi, Trọng Hoàng bây giờ đứng bất động không nói năn gì, sự tức giận, tội lỗi đã lên tới đỉnh điểm. Anh quay xuống bảo.
" Đưa tên này ra ngoài, chăm sóc thật tốt rồi cho vài tên lực lưỡng vào chơi đùa. Chơi chán chê rồi thì chặt ra từng khúc quăng cho chó sói làm bữa phụ."
Trọng Hoàng không bao giờ thích nói nhiều, anh biết còn vài người có liên quan nhưng bây giờ anh không còn đủ bình tĩnh để nghe tiếp được nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-cua-em/2847854/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.