Sau khi cấp cứu, Thiên Bảo được chuyển đến phòng hồi sức và tất nhiên cũng là anh chăm sóc cậu cả đêm.
Sáng hôm sau thì Thiên Bảo cũng tỉnh lại, mặc dù là cậu bị đánh rất nặng nhưng cũng không nguy hiểm gì bên trong nên sức khỏe cũng nhanh ổn định. Mở mắt ra nhìn, lại là khung cảnh quen thuộc nhưng lần này lại khác lần trước ở chỗ. Cậu đúng là đang ở trong bệnh viện nhưng sao ở đây lại lạ hoắc vậy, không giống bệnh viện thành phố chút nào. Thiên Bảo đang cố gượng dậy thì y tá bước vào, thấy cậu đang cố gượng dậy thì giật mình hoảng hốt, la lên.
"Này cậu kia, cơ thể đang còn bị thương đấy, ngồi dậy làm gì?"
Thiên Bảo lúng túng xin lỗi, cậu mở miệng thều thào hỏi.
"Em xin lỗi ạ, chị ơi đây là đâu vậy ạ, ai là người đưa em vào đây vậy chị?"
Y tá nhìn cậu qua một lược rồi đánh giá,"Cũng chỉ là thằng nhóc ranh con có chút nhan sắc cũng đã đòi quyến rũ chủ tịch sao."
Từ lúc tối, khi thấy chủ tịch của họ ôm một cậu nhóc người đầy thương tích còn ướt sũng vào bệnh viện, thì ai nấy cũng đều trầm trồ, ai mà không biết chủ tịch của họ mắc bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Thế mà hôm qua lại không ngại mà ôm cậu ta vào người.
Đúng ra sáng nay không phải là cô ta vào đây chăm sóc cho cậu, nhưng vì Mạc Ly tò mò xem cậu là người như thế nào mà lại lọt được vào mắt xanh của chủ tịch.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-cua-em/2847841/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.