Ở tập đoàn HB.
Khôi Nghị lúc này đang trong phòng làm việc mà duyệt hồ sơ, lúc sáng anh đã rời bệnh viện từ rất sớm vì sợ cậu tỉnh dậy sẽ phát hiện ra anh. Nhìn đồng hồ cũng đã 8h sáng, chắc giờ này cậu cũng đã tỉnh dậy. Khôi Nghị liền gọi điện tới bệnh viện để hỏi xem cậu như thế nào rồi, đã ăn cháo hay uống thuốc chưa.
"Dạ, chào chủ tịch ạ, người gọi đến có chuyện gì không vậy ạ."
Khôi Nghị trầm giọng, lạnh lùng đáp.
"Cậu bé mà tối hôm qua tôi đưa đến cấp cứu sao rồi, đã tỉnh chưa?"
Nghe anh hỏi vậy thì người bên kia liền ngập ngừng nhưng vẫn đáp lại.
"Dạ thưa chủ tịch cậu ấy…cậu ấy xuất viện rồi ạ."
Khôi Nghị nghe xong thì đứng bật dậy.
"Cái gì, xuất viện rồi, tại sao mấy người lại cho em ấy xuất viện."
Bên đầu dây bên kia khi nghe Khôi Nghị hét lên thì vô cùng hoảng sợ mà lắp bắp trả lời.
"Dạ xin lỗi chủ tịch, chuyện này chúng tôi cũng không biết rõ, chỉ nghe bên thu ngân báo lại là cậu ấy đã xuất viện lúc 7h sáng nay rồi ạ."
"Ừ tôi biết rồi."
Khôi Nghị cúp máy liền ngồi xuống mà kiểm tra camera của bệnh viện.
"Bộ không muốn sống nữa sao mà lại xuất viện sớm đến như vậy, em thật sự muốn chết lắm rồi sao hả Thiên Bảo."
Tay Khôi Nghị nhanh chóng mở camera lên xem, hình ảnh trong phòng cậu sáng nay rõ nét hiện lên trên màn hình, nhìn đoạn ghi hình tay Khôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-cua-em/2847839/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.